Chương 687: Chưa từng gặp được
Chương 687: Chưa từng gặp được
Cuối cùng, Tần Tang vẫn lựa chọn tin tưởng Cảnh Bà Bà.
Khi sắp sửa tiến vào trong rừng rậm, Tần Tang ngẩng đầu lên hết cỡ nhìn về phía xa xa.
Độ cao của Chi Thiên Phong vượt xa tưởng tượng, dáng núi nguy nga, thẳng đến trời cao.
Tần Tang mơ hồ nhìn thấy một con diều hâu to như một ngọn núi Phi Lai Phong, Tiêu phó đảo chủ đã từng nhắc tới, một trong những tiêu chí không nhiều ở trong Chỉ Thiên Phong.
Ở chỗ này nhìn thấy Phi Lai Phong, nói rõ vị trí của hắn hẳn là đang ở trên giữa sườn núi của Chỉ Thiên Phong.
Nói thật thì, vận may của hắn cũng không được tốt cho lắm.
Những vòng sáng ở trên Chỉ Thiên Phong được phân bố theo quy luật, càng tiến gần đến đỉnh núi, số lượng vòng sáng sẽ càng nhiều hơn, cũng càng nguy hiểm hơn.
Cấm chế cùng với địa hình của chỗ đó sẽ càng thêm nguy hiểm và phức tạp, nhưng mà sẽ có rất nhiều vòng sáng vẫn chưa bị trộn lẫn vào trong cấm chế, có thể dễ dàng thu lấy.
Không giống với nơi này, một bãi cỏ to như vậy, đến một vòng sáng cũng không có.
Một canh giờ sau, nói ngắn cũng không ngắn, mà nói dài cũng không hề dài.
Chỉ nhìn địa hình xung quanh một cách đơn giản thì nếu không có Cảnh Bà Bà cùng với Tinh Linh Võng, Tần Tang vẫn có cơ hội cầm được ban thưởng, nhưng nếu muốn giành được vị trí đứng đầu thì phải cực kỳ quyết tâm, không để ý đến an toàn của bản thân mà tiến vào trong khu rừng.
Ở giữa kẽ hở của cấm chế thu lấy từng viên từng viên Tinh Nguyên Thạch thì mới có một tia hi vọng.
Đương nhiên, còn có một cách nhưng điều kiện quan trọng nhất chính là phải gặp được người khác.
Bước từng bước một vào trong rừng rậm.
Trước mắt của Tần Tang bỗng nhiên phát sáng, mặt của hắn bị nhiễm lên nửa bên là ánh sáng đỏ, nửa bên là ánh sáng xanh.
Đầu nguồn của ánh sáng chính là chùm sáng ở giữa hai cây cổ thụ phía trước, xanh đỏ hai màu hào quang nhét chung một chỗ lẫn nhau nhưng lại không giao hòa, ở giữa tạo nên một dây nhỏ phân biệt rõ ràng.
Bọn chúng nó hình như xem lẫn nhau là kẻ thù, không ai nhường ai, nhưng lại bị trói buộc trong mảnh không gian này, chỉ có thể áp chế lẫn nhau, có khi thì ánh sáng xanh chiếm thượng phong, có khi ánh sáng đỏ lại thôn phệ một mảnh ánh sáng xanh.
Tần Tang lách mình đi tới phía trước hai màu ánh sáng, chỉ nghe Cảnh Bà Bà nói.
-Thu hết những Tinh Nguyên Thạch ở trên kia đi.
Nghe vậy ngẩng đầu lên, Tần Tang lúc này mới chú ý tới, có năm vòng sáng đang lơ lửng ở giữa ngọn cây của hai cây cổ thụ.
Vận khí không tồi, trong đó có ba cái đang nổi bồng bềnh bên cạnh chùm sáng hai màu.
Hai cái khác thì vừa hay khảm nạm ở trong khe hở giữa chùm sáng hai màu, lay động theo chùm sáng.
-Hai cái ở giữa kia tốt nhất đừng có đụng vào.
Cảnh Bà Bà bổ sung một câu.
Tần Tang hiểu ý trong lòng, hai cái vòng sáng ở giữa đó đã gần như hòa vào sâu trong cấm chế rồi, một khi lấy chúng nó đi, chùm sáng hai màu có thể sẽ xảy ra va chạm dữ dội.
Thủ chưởng hướng lên trên nhẹ nhàng vừa nhấc, sợi tơ trong lòng bàn tay liền ‘sưu sưu’ hướng về ngọn cây bay đi, sau khi rời khỏi tay của Tần Tang liền cấp tốc giãn ra, biến thành một mảnh lưới.
Tần Tang đã sớm đem Tinh Linh Võng tế luyện theo ý muốn của mình, nhanh chóng hoàn thành ấn quyết, chỉ thấy Tinh Linh Võng sắp tiếp cận ba cái vòng sáng liền biến thành một cái lưới to, vừa vặn bao trọn bọn nó vào trong lưới.
-Hô!
Ánh sáng của Tinh Linh Võng phát tán mạnh mẽ, không chút khách khí đánh thẳng vào ba vòng sáng kia.
Dưới sự điều khiển chuẩn xác của Tần Tang nhưng Tinh Linh Võng vẫn chưa chạm được chùm sáng hai màu.
Vòng sáng không có thật thể, chỉ là một đoàn Tinh Nguyên Lực ngưng kết thành một tinh quang trong suốt, nếu không có Tinh Linh Võng, Tỏa Linh Trạc hai loại pháp khí đặc biệt này thì chỉ có thể đi xuyên qua vòng sáng.
Sẽ không có khả năng ngưng tụ thành Tinh Nguyên Thạch.
Trong nháy mắt bị Tinh Linh Võng bao phủ, tinh quang như gặp trúng khắc tinh, ánh sáng chập chờn không ngừng nghỉ, chúng có ý định phản kháng hoặc đào tẩu, nhưng không có cách nào thoát khỏi sự trói buộc của Tinh Linh Võng.
Nếu là Tỏa Linh Trạc thì một lần chỉ có thể bắt được một vòng sáng, uy lực của Tỏa Linh Trạc vẫn thua xa Tinh Linh Võng, để áp chế một cái vòng sáng đã gần như cố gắng hết sức vả lại cần người sử dụng phải toàn lực giúp đỡ.
Nếu không thể áp chế được vòng sáng, thì đành phải dứt khoát buông tha, nếu không lỡ như vòng sáng đang phản kháng đụng vào cấm chế thì một cái Tỏa Linh Trạc yếu ớt căn bản không thể ngăn cản được sự xung kích của cấm chế.
Cho dù đã sử dụng Tinh Linh Võng thì vào thời điểm vòng sáng tiến hành phản kháng, Tần Tang cũng phải thật cẩn thận.
Cũng may hắn điều khiển lực không tệ, không hề có nguy hiểm gì đem ba cái vòng sáng kia đều trói lại.
Dưới sự áp chế không ngừng của Tinh Linh Võng, sức phản kháng của vòng sáng phát ra càng lúc càng mỏng manh, thể tích cũng càng lúc càng nhỏ, tinh quang chậm rãi hướng vào bên trong áp súc lại.
Dần dần, vòng sáng biến thành một viên ngọc thủy tinh nhỏ không hề theo quy tắc.
-Xèo!
Tinh Linh Võng bao phủ lấy ba cái thủy tinh châu lớn nhỏ tương tự nhau bay trở về tay của Tần Tang.
Đây là Tinh Nguyên Thạch.
Gọi là đá, nhưng thật ra lại là ngọc.
Tần Tang cảm giác được lòng bàn tay mát lạnh, Tinh Nguyên Thạch rất nhẹ, giống như tơ liễu, gần như không có sức nặng nào, nhưng lại cực kỳ cứng rắn, Tần Tang nắm chặt bàn tay lại cũng không có cách nào bóp nát nó.
Thần Thức đảo qua trên Tinh Nguyên Thạch, Tần Tang chỉ có thể cảm giác được một loại ý chí linh hoạt kỳ ảo nói không nên lời, đây là một loại kỳ vật mà Tần Tang từ trước đến nay chưa từng gặp được.