Chương 688: Tính cách
Chương 688: Tính cách
Dùng chúng nó là có thể bày trận pháp sao?
Trong lòng Tần Tang nảy sinh tính tò mò, nhưng vẫn biết là không phải lúc để nghiên cứu, lập tức đem bọn nó thu lại vào trong loại túi đặc chế được Quan Tinh Đảo phân phát, nắm chặt Tinh Linh Võng, quay đầu nhìn về phía Cảnh Bà Bà.
Từ lúc ném ra Tinh Linh Võng đến khi bắt lấy Tinh Nguyên Thạch thì chỉ trôi qua thời gian vài hơi thở mà thôi, nhưng lại nhanh chóng vượt qua khỏi sức tưởng tượng, hiệu suất cao hơn một cái Tỏa Linh Trạc yếu ớt rất là nhiều lần.
Nghĩ đến hai kiện linh vật đang đợi hắn ở bên ngoài, tâm tình lúc này của Tần Tang vui sướng cực kỳ.
Cảnh Bà Bà đã sớm biết được năng lực của Tinh Linh Võng nên ánh mắt không hề dao động mà chỉ nhìn chằm chằm vào khe hở giữa chùm sáng hai màu, sau đó ngón tay ngọc nhẹ nhàng nâng lên.
-Đi vào từ chỗ này!
Thời gian quá ngắn, Tần Tang nhìn không thấu được chi tiết của những mảnh vụn cấm chế, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Cảnh Bà Bà.
Cổ mộc trong rừng rậm không quá dày đặc, bốn phía đều thông suốt, nhưng Cảnh Bà Bà lại lựa chọn một con đường nguy hiểm như vậy.
Nếu nàng muốn hại ta, thật sự không cần thiết tốn công sức đến như vậy.
Trong lòng Tần Tang hiện lên ý niệm này liền không chút do dự nào vâng theo mệnh lệnh của Cảnh Bà Bà, thân ảnh chợt lóe, hóa thành một đạo lưu quang vọt vào trong khe hỡ giữa chùm sáng hai màu.
Giờ khắc này, xung quanh Tần Tang đột nhiên xuất hiện hai đạo áp lực cực kỳ khủng bố, nếu loại áp lực này trực tiếp thả lên trên người thì ngay cả pháp y cũng không có cách nào duy trì được, hắn lập tức sẽ bị đè thành thịt nát.
May mắn thay, trong nháy mắt khi cảm nhận được áp lực thì Tần Tang đã xuyên qua được khe hở giữa chùm sáng hai màu, xuất hiện ở bên kia.
Thời cơ mà Cảnh Bà Bà lựa chọn cực kỳ tuyệt vời.
Trông đáng sợ nhưng lại không hề có nguy hiểm.
-Không tồi!
Cảnh Bà Bà khen ngợi một câu.
-Ta tin tưởng tiền bối sẽ không hại ta.
Tần Tang nói.
Câu nói này cũng không phải hoàn toàn có ý lấy lòng nịnh bợ, lúc ở Vấn Nguyệt phường thị hắn đã biết được tính cách của Cảnh Bà Bà, nàng hận nhất là loại vong ân phụ nghĩa, kẻ giết chết bạn đồng hành của mình.
Cảnh Bà Bà cười ha ha một tiếng, giống như không có nghe được lời nói của Tần Tang.
-Tần đạo hữu hãy tiếp tục đi về phía trước.
Dưới sự hướng dẫn của Cảnh Bà Bà, Tần Tang càng lúc càng vào sâu bên trong rừng rậm.
Tần Tang cũng không đoán ra được mục đích của Cảnh Bà Bà, phương hướng bọn họ mới vừa đi, lúc bắt đầu thì đi về bên phải phía dưới, sau đó liền một mực đi sang bên phải, rồi lại đột nhiên rẽ xuống dưới, thay đổi nhiều lần.
Trong lúc đang đi đường, Cảnh Bà Bà tuân thủ ước định, chỉ cần thấy được Tinh Nguyên Thạch có thể dễ dàng lấy đi, đều sẽ chờ đợi Tần Tang bắt được rồi mới đi tiếp, thật ra cũng không có trễ mất bao nhiêu thời gian cả.
Tạo nghệ của Cảnh Bà Bà ở cấm chế chi đạo phải nói mạnh mẽ quá, ngoại trừ những cái không ổn định này hoặc là tầng tầng cấm chế chồng lên nhau ở bên ngoài, cho dù là cấm chế gì, chỉ cần có tồn tại sơ hở liền không thể giấu diếm được ánh mắt của Cảnh Bà Bà.
Bước chân của bọn họ gần như không có gặp được bất kỳ sự cản trở nào.
Tần Tang tỉ mỉ trải nghiệm mỗi lần Cảnh Bà Bà làm ra sự lựa chọn, nhưng thu hoạch lại tương đối phong phú.
Phạm vi của khu rừng lại cực kỳ rộng lớn.
Không biết đã đi xuyên qua bao nhiêu cấm chế nguy hiểm, bọn họ rốt cục cũng sắp đi ra khỏi khu rừng,khi nhìn thấy đằng trước là một mảnh bụi gai lộn xộn, Tần Tang lại thở phào hơi.
Tuy rằng những mảnh bụi gai này vừa bẩn vừa lộn xộn, nhưng không có tồn tại cấm chế, tiếng lòng căng cứng rốt cục cũng có dấu hiệu thả lỏng lại.
Từ lúc tiến vào Chỉ Thiên Phong, cho đến hiện tại chỉ mới trôi qua một khắc đồng hồ mà thôi, Tần Tang lại cảm giác tinh thần sa sút quá mức, những thượng cổ cấm chế này quả thật rất là thần bí.
Cảnh Bà Bà để cho Tần Tang đi xuyên qua mảnh bụi gai rừng rậm này, bà ấy thì lại ngồi khoanh chân ở trên đầu vai của Tần Tang, giống như đang cảm ứng cái gì đó, cuối cùng còn bay đến chỗ cao cao để quan sát xung quanh.
Phạm vi của rừng bụi gai nhỏ hơn so với khu rừng rậm, Tần Tang rất nhanh lướt tới rừng cây cuối cùng, tiến vào một mảnh rừng cây.
Lần này, Cảnh Bà Bà hình như đã xác nhận được mục tiêu nên ra lệnh cho Tần Tang lập tức hướng về bên phải tiếp tục đi xuống.
Trên đường lại gặp được vài khu rừng có nét tương tự, chỗ thì cấm chế dày đặc, chỗ thì không có nhiều cấm chế nhưng lại có những chỗ cực kỳ bí ẩn, tất nhiên đều bị Cảnh Bà Bà thoải mái đi qua.
Đá lởm chởm kỳ lạ.
Đây là một mảnh rừng đá, xung quanh không hề có một gốc cỏ cây nào, từng cái cột đá trơ trụi, không hề thấp hơn nửa phần so với đống cổ mộc ở trong khu rừng rậm, trên cột đá còn có dấu vết do bão cát để lại.
Rất khó tưởng tượng, địa hình này được hình thành như thế nào.
Bên trong rừng đá còn có bạo tuyết tung bay dữ dội, nhưng lại không cảm nhận được chút hàn ý nào.
Hoa tuyết chính là hiển hóa của các mảnh vụn cấm chế, nhìn tuyết nhẹ như lông ngỗng không có chỗ đặt chân, nhưng thật ra ở giữa vô cùng vô tận lá tuyết luôn luôn có một ít chỗ có bông tuyết vĩnh viễn không thể nào chạm vào được, chỉ là không dễ dàng nhận ra điều đó.
Tinh Linh Võng từ trên trời giáng xuống, mang theo hai viên Tinh Nguyên Thạch rơi vào tay của Tần Tang, tiếp theo thân ảnh của Tần Tang di chuyển gấp gáp nhanh chóng đi qua đống hoa tuyết, nhìn như đang mạo hiểm, nhưng lại không hề có một mảnh hoa tuyết nào rơi trên người của hắn.