Chương 689: Đằng trước có người
Chương 689: Đằng trước có người
Liên tục chớp nhoáng vài cái chợt Tần Tang đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng ngạc nhiên, liếc mắt nhìn sang phía Cảnh Bà Bà một cái, mới vừa rồi ở đằng trước xuất hiện một cỗ linh lực dao động mơ hồ.
Dao động chớp mắt trôi qua, nhưng ở bên trong cấm chế vẫn như cũ rất hỗn loạn, bị Tần Tang nhạy bén cảm thấy được.
Đằng trước có người!
Đây là người đầu tiên bọn hắn gặp được sau khi tiến vào Chỉ Thiên Phong.
-Tiếp tục!
Cảnh Bà Bà bình thản nói một câu, không để cho Tần Tang có ý định đi đường vòng.
Tần Tang đành phải tiếp tục đi về phía trước, chỉ là hành động càng cẩn thận thêm, tốc độ cũng chậm lại.
Rất nhanh lại có linh lực dao động xuất hiện, lần này so với lúc trước còn lâu hơn, Tần Tang đoán rất có thể người kia đang đi thu Tinh Nguyên Thạch, nhưng hiệu suất của Tỏa Linh Trạc quá thấp nên tốc độ thu thập Tinh Nguyên Thạch cũng rất chậm.
Khoảng cách càng ngày càng gần, Tần Tang đã đoán ra được thân phận của đối phương.
Cảm nhận được ánh mắt của Cảnh Bà Bà, Tần Tang biết nàng muốn hỏi cái gì, do dự một chút, thành thật nói.
-Là Ngụy đạo hữu của Cổ Ý Môn.
Cổ Ý Môn, một trong những đại Ma Môn trong Tiểu Hàn Vực, giống như Thanh Dương Ma Tông, đệ tử trong môn cũng không phải là kẻ vô cùng hung ác.
Người này họ Ngụy, Giả Đan Cảnh, thực lực rất mạnh.
Cảnh Bà Bà ‘ừm’ một tiếng, nói.
-Vượt qua hắn.
Tần Tang thầm than một tiếng, có vài phần thất vọng, cũng có vài phần may mắn, Cảnh Bà Bà không có thay đổi.
Đáng tiếc là đồng đạo của Tiểu Hàn Vực, nếu đổi thành là đối thủ Thiên Hành Minh chặn đường, Cảnh Bà Bà chắc chắn sẽ không ngần ngại ra tay, cho dù chiến lợi phẩm đều về tay của Cảnh Bà Bà thì có thể đạt được môt bộ thi thể của Giả Đan Cảnh tu sĩ cũng đã là một thu hoạch lớn.
Tần Tang không hề che dấu, thả ra thân pháp, ở trong tuyết chạy như bay.
Tu sĩ họ Ngụy cũng rất nhanh phát hiện ra Tần Tang, hiển nhiên không hề nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được những người khác, ngạc nhiên, lập tức buông tha việc thu lấy Tinh Nguyên Thạch.
Ngay sau đó, Tần Tang cảm nhận được một cỗ ý chí sắc bén đang hướng về phía mình, đối phương đang làm ra cảnh cáo.
Tần Tang trầm mặc không lên tiếng, lướt qua tu sĩ họ Ngụy.
Vào thời điểm khoảng cách gần nhất giữa hai người, chỉ cách nhau mấy cái cột đá, hoa tuyết che hết tầm nhìn của hai bên, nhưng lại không thể che được dao động linh lực bên trên người của Tần Tang.
-Tần đạo hữu, là ngươi sao?
Tu sĩ họ Ngụy nhịn không được liền lên tiếng hỏi, nhưng không có bất cứ lời đáp lại nào.
Hắn vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, vẫn chưa có ra tay trước, cắt đứt suy nghĩ cuối cùng của Tần Tang.
Tuyết rơi bay toán loạn.
Hai người sóng vai lướt qua, đây cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ.
Bất tri bất giác cũng trôi qua được nửa canh giờ.
Tần Tang một mực tính toán thời gian trong im lặng, trên đường cũng không ngừng thu lấy Tinh Nguyên Thạch, số Tinh Nguyên Thạch ở trên người cũng đã chất hơn phân nửa tay áo.
Chờ đưa Cảnh Bà Bà đến được chỗ cần đến thì sau khi hắn rời khỏi sẽ đi tìm thêm một ít, nếu không có gì bất ngờ khác xảy ra thì cướp lấy vị trí số một hẳn là không có vấn đề gì.
Phải biết rằng, đa số thời gian hắn đều dùng để gấp rút đi đường, tốc độ thu lấy Tinh Nguyên Thạch của Tinh Linh Võng cũng là điều những người khác khó mà tưởng tượng được.
Không biết tại sao, Cảnh Bà Bà dường như trở nên có chút vội vàng.
Leo qua một khối nham thạch, ở phía trước liền xuất hiện một cái hẻm núi sâu đến mức không nhìn thấy được nằm vắt ngang qua.
Cái hẻm núi này cũng tương tự như tòa Phi Lai Phong kia là một nơi có tiêu chí rõ ràng, vị trí hiện giờ của bọn họ là ở giữa hơi chếch so với sườn núi, cũng đã ở một mặt khác của Chỉ Thiên Phong.
Nửa canh giờ, đã đi được khoảng cách xa như vậy rồi.
Sương mù đen ngưng tụ ở bên trong hẻm núi cứ như vĩnh viễn không bao giờ tan đi vậy, đem cả cái hẻm núi đều che lại, bên trong sương mù đen còn có rất nhiều quang mang lóe sáng như từng ngôi sao nhỏ.
Tần Tang mới vừa đứng vững ở vị trí miệng hẻm núi, còn chưa kịp quan sát cái hẻm núi này sâu bao nhiêu liền nghe được mệnh lệnh từ Cảnh Bà Bà.
-Nhảy xuống đi!
Giọng điệu của Cảnh Bà Bà thật sự đáng tin, Tần Tang không biết tại sao nàng lại vội vàng, cũng sẽ không hỏi nhiều về chuyện đó.
Hắn còn chưa có sống đủ, biết càng ít bí mật càng tốt.
Hẻm núi này cũng không phải rất sâu, Tần Tang hạ xuống không bao lâu đã chạm đến mặt đất, nhưng nó lại cực kỳ âm hàn.
Tiến vào trong hẻm núi mới phát hiện ra, có vô số cấm chế được giấu ở trong sương mù đen, cực kỳ bí mật, nếu không có chỉ dẫn của Cảnh Bà Bà thì Tần Tang cũng không dám ở trong này tùy ý di chuyển.
Dọc theo hẻm núi đi về phía trước, địa hình từ từ nghiêng xuống, hẻm núi hình như cũng càng ngày càng sâu.
Đi thêm một đoạn đường nữa, sắc mặt Tần Tang hơi đổi, lập tức thu liễm hơi thở, hai mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm vào đống sương mù đen đang di chuyển không ngừng ở phía trước, rất nhanh liền xác định đó không phải do ảo giác.
-Tiền bối, ở đằng trước hình như có người?