Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 690 - Chương 690: Tịnh Thổ

Chương 690: Tịnh Thổ Chương 690: Tịnh Thổ

Cảnh Bà Bà hình như không nghe thấy lời nhắc nhở của Tần Tang, nhìn chăm chú vào một nơi sâu trong khe núi, ánh mắt của bà ấy sáng ngời lạ thường, giống như chất chứa một mảng trời sao, sâu thẳm mà thần bí, dường như đang sử dụng một loại bí thuật nào đó tác động lên hai đồng tử.

Tần Tang bất đắc dĩ, cố gắng che giấu khí tức, im lặng đi xuyên qua màn sương dày đặc.

Khoảng cách của đối phương ngày càng gần, Tần Tang cuối cùng cũng mơ hồ cảm nhận được một chút khí tức, trên mặt thoáng nét vui vẻ, hắn dừng lại, không nhịn được mà truyền âm nhắc nhở Cảnh Bà Bà lần thứ hai.

- Tiền bối, người này chắc hẳn không phải đồng đạo của Tiểu Hàn Vực chúng ta, là người của Thiên Hành Minh....

Lần này, người của Tiểu Hàn Vực tiến vào đây đều là những gương mặt quen thuộc, thông qua khí tức, Tần Tang có thể kết luận thân phận của đối phương, giống như tu sĩ họ Ngụy của Cổ Ý Môn lúc nãy họ mới vừa gặp được.

Khí tức của người ở phía trước rất xa lạ, Tần Tang với người của Thiên Hành Minh đánh qua đánh lại cũng được ba năm, từng giao thủ với phần lớn cao thủ, cũng cảm thấy không quen thuộc lắm.

Từ lúc tiến vào Chỉ Thiên Phong đến nay, đây là người thứ hai bọn họ gặp được, theo Cảnh Bà Bà đi xa như vậy, mà chỉ gặp được hai người, có thể thấy Chỉ Thiên Phong lớn đến chừng nào.

Người này là Thiên Hành Minh - kẻ thù của bọn họ, Tần Tang đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nhưng còn phải xem ý muốn của Cảnh Bà Bà như thế nào đã.

Tần Tang chỉ về phía trước, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn về phía Cảnh bà bà.

Lại phát hiện Cảnh Bà Bà vẫn nhìn chăm chú vào khe núi sâu như cũ, cũng không buồn nhìn về hướng mà Tần Tang chỉ, quả quyết nói:

- Tránh đi.

Khác với lần trước.

Lần trước, tu sĩ họ Ngụy kia là người của Tiểu Hàn Vực, Cảnh Bà Bà không muốn tàn sát người của mình.

Lần này, rõ ràng không phải vì lí do đó.

Ai vì chủ nấy, Cảnh Bà Bà sẽ không rủ lòng thương hại với tu sĩ của Thiên Hành Minh, mà là không muốn lãng phí thời gian với người này.

Tần Tang đoán ra nguyên do, thầm than một tiếng, đành phải làm theo mệnh lệnh.

- Vâng!

Sau khi đi được vài bước, sắc mặt Tần Tang đột nhiên hơi thay đổi, trên mặt thoáng chút do dự

- Vãn bối mạo muội, xin tiền bối chớ trách. Không biết... chúng ta hiện tại còn cách mục đích bao xa?

Cảnh Bà Bà cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, nhìn Tần Tang đầy sâu xa, nghĩ một chút, tiếc chữ như vàng mà nói:

- Nhanh!

Tần Tang thầm nói một tiếng quả nhiên, lập tức dùng giọng điệu truy hỏi nói:

- Vãn bối còn một yêu cầu quá đáng... Lát nữa Khi gặp phải cấm chế.

Mong tiền bối có thể giúp vãn bối che giấu linh lực dao động, đừng để cho hắn phát hiện ra hành tung của vãn bối có được không?

Cảnh Bà Bà không muốn ra tay, nhưng Tần Tang cũng không thể từ bỏ cơ hội hiếm có này.

Trong Chỉ Thiên Phong, không sợ gây ra chú ý lớn, Ô Mộc Kiếm và Thập Phương Diêm La Phiên đều có thể sử dụng không cần kiêng nể gì, hơn nữa ba năm rèn luyện này hắn cũng tích được không ít kinh nghiệm chiến đấu.

Không cần Cảnh Bà Bà giúp đỡ, Tần Tang cũng có thể nắm chắc chín mươi phần trăm có thể hạ gục được đối phương.

Cảnh Bà Bà nhận lời, sau khi tới được đích đến, hắn sẽ có thể tách ra, những việc phía sau không cần đến hắn nữa.

Tần Tang dự định trở về một mình, cho nên tốt nhất là đừng để đối phương phát hiện ra tung tích của hắn, để tránh khiến cho đối phương cảnh giác, thậm chí có thể quả quyết rời khỏi đây.

Cấm chế ở nơi này dày đặc, trong đó có một bộ phận cấm chế có uy lực vô cùng đáng sợ, cho dù có Cảnh Bà Bà nhắc nhở, Tần Tang cũng phải hết sức chú ý hành động, nếu không thì khó tránh khỏi sẽ bị đối phương phát hiện, chỉ có thể dựa vào Cảnh Bà Bà trợ giúp hắn che giấu linh lực dao động.

Tần Tang chỉ là hỏi thử thôi, không ngờ rằng Cảnh Bà Bà lại dễ dàng đồng ý như vậy.

- Được!

- Đa tạ tiền bối giúp đỡ!

Tần Tang cảm thấy vui vẻ, vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm nghe theo chỉ điểm của Cảnh bà bà, tiếp tục đi qua khe núi.

Có Cảnh Bà Bà giúp hắn che giấu, tu sĩ Thiên Hành Minh thật sự không phát hiện ra, có một người lướt qua hắn, vẫn đang tập trung thu thập Tinh Nguyên Thạch.

Đi vòng qua người này, dưới sự thúc giục của Cảnh bà bà, Tần Tang tăng tốc bước nhanh hơn.

Cảnh Bà Bà lúc này không tiếc ra tay, gặp phải mảnh vỡ cấm chế mạnh mẽ cản đường, bà sẽ trợ giúp Tần Tang cùng nhau phá giải.

Càng về sau, cấm chế ngày càng dày đặt và nguy hiểm, gần như nửa bước cũng khó đi, không có Cảnh bà bà, vốn dĩ Tần Tang không thể nào một mình đi vào nơi này.

Tần Tang vừa đi, vừa ghi nhớ kĩ tuyến đường ở trong lòng, nếu không một lát nữa sợ là không ra được.

Mục tiêu của Cảnh Bà Bà vô cùng rõ ràng, một đường đi thẳng tới.

Càng vào sâu trong khe núi, càng cảm thấy lạnh lẽo, màn sương dày đặc cũng đã loãng hơn, nhưng lại càng cảm thấy tối tăm hơn lúc nãy, với tu vi của Tần Tang, chỉ dùng mắt thường thì cũng không nhìn được bao xa.

Đồng thời lúc phá cấm, Tần Tang dùng ánh mắt còn lại quan sát cảnh vật xung quanh.

Dọc theo con đường phía trước ,có vô số tảng đá nằm hỗn loạn, cỏ hoang màu đen mọc thành bụi, hắn còn tưởng đây là một khe núi hoang vui tối tăm.

Không nghĩ đến, ngay sau đó, dưới chân đột nhiên xuất hiện một con đường được trải bằng những phiến đá. Tuy rằng con đường đá đã bị hủy hoại đến mức gần như nhìn không ra, tất cả phiến đá đều vô cùng vỡ nát, nhưng cũng có thể nhìn ra nhất định là do con người tạo nên.

Cảnh Bà Bà ra lệnh cho Tần Tang men theo con đường đá tiến về phía trước, đích đến của bà dường như nằm ở phía cuối đường đá này.
Bình Luận (0)
Comment