Chương 702: Tự Sáng Tạo Công Pháp
Chương 702: Tự Sáng Tạo Công Pháp
Hư Thiên Lôi được linh lực nâng lên, bay về phía Tần Tang.
Tần Tang nhìn Hư Thiên Lôi, chống cự lại sự dụ dỗ, cũng không đưa tay cầm lấy mà nhìn Cảnh Bà Bà bằng ánh mắt dò hỏi.
-Ta không có ý định kéo ngươi vào trong. Thế sự vô thường, đúng lúc gặp được bọn họ đi đến...
Cảnh Bà Bà nói một cách bình tĩnh, ánh mắt quét qua Hư Thiên Lôi.
-Đây là chiến lợi phẩm của ngươi, nó nên thuộc về ngươi, điều đó là chính đáng. Hư Thiên Lôi thật sự là một pháp khí tốt, uy lực mạnh mẽ, có thể làm bị thương nặng các cao thủ Kim Đan trung kỳ, Kim Đan hậu kỳ đối mặt với Hư Thiên Lôi cũng phải vô cùng cẩn thận. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể đánh trúng, phạm vi của Hư Thiên Lôi cũng không lớn...
Tần Tang nhìn xuống bệ đá dưới chân.
Phù văn trên bệ đá hoàn toàn giống với bệ đá kia, chẳng qua là vừa mới thay đổi, lúc này cánh cửa trên bệ đá cũng đã đóng lại, phù văn yến tĩnh.
Có vẻ như mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, chỉ là không biết liệu mình có thể quay trở lại hay không.
Do dự một lúc, Tần Tang nói.
-Nếu không phải Tiền bối cứu giúp, ta đã bị nuốt chửng bởi gió bão trong không gian do Chưởng Linh Lão Nhân gây ra, hơn nữa tiền bối đã phải trả một cái giá lớn như vậy, Thần Thú Thanh Loan đã chết…
Đột nhiên Cảnh Bà Bà khẽ cười một tiếng.
Lần đầu tiên Tần Tang nhìn thấy Cảnh Bà Bà lộ ra nụ cười, không những không phá hỏng đi khí chất của bà, ngược lại tăng thêm mấy phần thân thiện, không hề cao cao tại thượng.
Ngắt lời Tần Tang, Cảnh Bà Bà vươn tay phải về phía trước, xòe lòng bàn tay lên trên.
Linh lực dâng lên trong lòng bàn tay, như sóng nước rung động.
Khi thủy triều lắng xuống, một bức tượng gỗ Thanh Loan xuất hiện, giống hệt như bức tượng trước đó.
Cùng với tiếng hót của Phượng, Thanh Loan sống lại, nhảy múa nhẹ nhàng trên cánh tay của Cảnh Bà Bà, kêu hót thân mật.
Sau đó, Thanh Loan linh hoạt vặn vẹo cái cổ mảnh mai của mình, sải cánh bay xuống bả vai của Tần Tang, chải lông, dụi mặt lên mặt của Tần Tang.
Bộ lông màu xanh lam của nó mềm mịn, giống như một loại gấm có chất lượng tốt nhất.
Tần Tang không dám nhúc nhích, sau khi Thanh Loan rời đi, trên má hắn có một loại mềm mại đến ớn lạnh.
Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Tần Tang, Cảnh Bà Bà mỉm cười vươn ngón tay ngọc bích trắng nõn của mình ra, chỉ nhẹ vào đầu của Thanh Loan, nói nhỏ.
-Nàng ấy rất thích ngươi...
Tần Tang có thể chắc chắn Thanh Loan ở phía đối diện đã bị gió bão trong không gian nuốt chửng rồi.
Bây giờ có một Thanh Loan khác giống hệt như vậy!
-Thật sự chỉ là Khôi Lỗi?
Tần Tang không khỏi cảm thán.
-Tiền bối, Khôi Lỗi Thuật của ngài đủ để lấy giả tráo thật, vẫn bối chưa từng thấy qua!
-Cũng không phải là Khôi Lỗi Thuật của ta tinh xảo như vậy, ta từng may mắn được nhìn thấy chân dung của Thanh Loan, đồng thời được tự minhg cảm nhận khí tức của Thanh Loan, tuy nhiên nó cũng không phải là cơ thể thực sự của Thần Thú. '
Cảnh Bà Bà giải thích, lòng bàn tay của bà vuốt ve đôi cánh xinh đẹp của Thanh Loan, môi son khẽ mở, nhẹ nhàng nói.
-Đi đi!
Tuy rằng khí tức của Thanh Loan cũng giống như Tần Tang, đã bị áp chế đến mức độ của Phàm Yêu kỳ, nhưng tốc độ của nó vẫn cực kỳ nhanh chóng, trong chớp mắt đã phóng tới lối ra của đại điện.
Nhìn Thanh Loan biến mất, Tần Tang vươn tay nắm lấy Hư Thiên Lôi, chắp tay.
-Vậy thì vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh.
-Ta đã nói đó là chiến lợi phẩm của ngươi.
Cảnh Bà Bà gật đầu phản bác, hai mắt sáng lên, thản nhiên nói.
-Mới là Huyết Uế Thần Quang sao? Với đặc tính môn công pháp mà ngươi tu luyện, dung luyện Vô Gian Huyết Tan nhập vào bản mệnh linh kiếm, cũng đủ để nâng bản mệnh linh kiếm của ngươi lên tới cấp độ pháp bảo. May mắn đạt được thập đại Thần Mộc, vận khí của ngươi cũng không tệ, chẳng trách nhất quyết không nỡ sử dụng bản mệnh linh kiếm, ngươi sợ ta trộm pháp bảo của ngươi sao?
Sau đó, Cảnh Bà Bà lộ ra một nụ cười, hình như đang cười nhạo Tần Tang nhát gan.
Tần Tang đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Cảnh Bà Bà nhắc tới Ô Mộc Kiếm, tâm trí của hắn vẫn rất căng thẳng.
Nhưng Tần Tang không ngờ Cảnh Bà Bà lại nói một câu như vậy.
Tần Tang không nhịn đc liên tục hỏi.
-Tiền bối biết 'Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương'?
Cảnh Bà Bà chắp tay lại nhìn về phía ngoài đại điện, ánh mắt xa xăm, không biết đang suy nghĩ cái gì, trầm mặc một hồi, khẽ nói.
-Ta không những quen thuộc 'Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương' do Thiều Hoa Sơn cất giữ, mà còn biết công pháp của môn đó còn chưa hoàn thiện, phía trước chỉ có năm cấp độ, tối đa là có thể tu luyện đến Kết Đan sơ kỳ…
'Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương' là công pháp mà Thiếu Hoa Sơn cất giấu, mặc dù không cấm đệ tử môn phái quan sát, nhưng những người khác tu luyện không sâu, chỉ biết được sơ qua bên ngoài của công pháp.
Cảnh Bà Bà nói gần nói xa, nhưng hiểu biết về 'Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương' không thua gì Tần Tang, chỉ có thật sự tu luyện 'Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương' và đã tu luyện đến trình độ thâm sâu, mới có thể nói được như vậy!
Thân phận của Cảnh Bà Bà là gì? Chẳng lẽ nào bà ấy có mối liên hệ gì đó với Thiếu Hoa Sơn, thậm chí còn có khả năng bà ấy cũng đã từng tu luyện 'Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương'!
Ngay khi Tần Tang đang thầm kinh ngạc, tầm mắt của Cảnh Bà Bà nhìn đến trên người Tần Tang.
-Ngươi có muốn tu luyện công pháp tiếp theo của 'Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương' hay không?
Dù tâm trí của Tần Tang có vững vàng, nghe được câu này, trong lòng cũng chấn động mạnh một cái.
Làm sao hắn có thể không muốn tu luyện công pháp tiếp theo của 'Nguyên Hồn Dưỡng Kiếm Chương' cơ chứ?
Môn công pháp này có thể nói là mấu chốt để tái tạo hắn, nhìn thấy hy vọng, Tần Tang không thể tưởng tượng ra một công pháp tu luyện nào phù hợp hơn với mình, đáng tiếc chỉ là chưa đầy đủ.