Chương 701: Không Vội
Chương 701: Không Vội
Hắn muốn thay đổi mục tiêu, ngự kiếm đuổi theo Ngu Sơn Đình, nhưng cũng đã không còn kịp rồi, rõ ràng bọn họ đã lên kế hoạch từ lâu, chớp lấy thời cơ cực kỳ chính xác.
Càng đáng sợ hơn là, những mảnh vỡ không gian mà Chưởng Tinh Lão Nhân tạo ra đang nhanh chóng lan ra bốn phía, khoảng không tràn ngập bóng tối, bên trong ẩn giấu một con thú dữ có thể nuốt chửng mọi thứ.
Nhìn thấy cả quảng trường đều bị ảnh hưởng.
Đúng lúc này, Tần Tang đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng rực, ánh sáng hơi dịch chuyển, bao phủ toàn bộ cơ thể hắn.
Cảnh Bà Bà!
Tần Tang ngẩng đầu lên, phát hiện Cảnh Bà Bà đã bay vút lên không trung, đứng ở trên cao, cúi đầu nhìn Chưởng Tinh Lão Nhân.
Không gian xung quanh bà ta cũng bị bóng tối xâm chiếm, bóng tối đang dần dần lan tới, gần như sắp nuốt chửng bà ta, đối mặt với tình huống này, vẻ mặt bà ta vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, ánh mắt không có chút dao động.
-Tự tìm đường chết.
Cảnh Bà Bà lạnh lùng nói một câu.
Trên đỉnh đầu bà ta là Giang Sơn Ẩn Nguyệt Đồ, vầng trăng chẳng biết đã trở về bên trong bức tranh từ lúc nào.
Bộ tranh mở ra, bên trong nó giống như là một thế giới thực.
Nước non vô hạn.
Gió nổi mây bay.
Biển mây sinh trăng sáng!
Mặt trăng đã hấp thu toàn bộ tinh khí của bộ tranh, dưới ánh trăng, những sự vật khác đều trở nên ảm đạm, u ám. Sau đó là một ánh trăng cực kỳ nhu hòa, ngay sau đó lại một ánh trăng lạ thường phát ra từ bên trong bức tranh.
Ánh trăng này dường như đang di chuyển, ngay lúc nó lao ra khỏi bộ tranh thì đã rơi xuống người Chưởng Tinh Lão Nhân.
Cánh cửa kia gần trong gang tấc, nhẹ nhàng nhảy một cái thì đã có thể nhảy vào trong cửa. Nhưng lúc này, khoảng cách đó lại giống như rãnh trời, xa xôi đến không tưởng.
Chưởng Tinh Lão Nhân bị ánh trăng cố định nguyên tại chỗ, không thể động đậy.
Một khắc sau, Thanh Loan kéo lấy thanh quang, mặc kệ những mảnh vỡ không gian xung quanh Chưởng Tinh Lão Nhân, dũng cảm không sợ chết xông vào, bay xuyên qua ,ôm lấy Chưởng Tinh Lão Nhân.
Thanh Loan ngửa đầu nhìn về phía Cảnh Bà Bà hét lớn, tiếng khóc tràn ngập bi thương, hai mắt lộ ra vẻ đau thương vô tận, như có một giọt nước mắt rơi xuống.
Nó bộc phát với sức mạnh vượt xa linh thú Yêu Linh kỳ, hất văng Chưởng Tinh Lão Nhân.
-Không. . .
Chưởng Tinh Lão Nhân hét lên một tiếng tuyệt vọng.
Thanh Loan khiến cho Tần Tang ngẩn người , hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân bị xiết chặt, sau đó bị Giang Sơn Ẩn Nguyệt Đồ của Cảnh Bà Bà cuốn lên, đưa vào bên trong cánh cửa kia.
Vào giây phút cuối cùng, Tần Tang thu hồi hai thanh phi kiếm, cũng chưa quên vớ lấy thiếu niên anh tuấn bị Chưởng Tinh Lão Nhân và Ngu Sơn Đình vứt bỏ.
Sau khi bóng dáng của bọn họ biến mất, toàn bộ quảng trường đều bị bao phủ bên trong bóng tối.
Cơn bão khủng khiếp nhấn chìm cả Thanh Loan và Chưởng Tinh Lão Nhân, hơn nữa nó càng ngày càng nghiêm trọng.
Phía sau cánh cửa có cái gì?
Liệu có đại quân Nguyên Thận Môn, thậm chí là Lãnh Vân Thiên ở trước mặt không?
Tần Tang không biết, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe theo lệnh của Cảnh Bà Bà. Chưởng Tinh Lão Nhân chắc chắn đã bị cơn bão không gian nuốt chửng, còn Ngu Sơn Đình đã chạy vào trong cánh cửa, tuyệt đối không thể để hắn trốn về Nguyên Thận Môn.
Tần Tang hỗ trợ Cảnh Bà Bà đuổi giết Ngu Sơn Đình đến chết, còn kết cục cuối cùng như thế nào, thì chỉ có thể phó mặc cho số phận.
Sức mạnh bên trong cánh cửa vô cùng hỗn loạn, Tần Tang không tránh khỏi bị choáng váng, mất phương hướng, cũng may Giang Sơn Ẩn Nguyệt Đồ vẫn luôn vây lấy người hắn, nên mới không bị tách khỏi Cảnh Bà Bà.
-Áp chế tu vi của ngươi ở Luyện Khí kỳ. . .
Tần Tang nghe tháy giọng nói của Cảnh Bà Bà, mệnh lệnh này rất kỳ quái, Tần Tang không hỏi nguyên do, không chút do dự làm theo, đồng thời thôi động Độn Linh Quyết.
Vừa áp chế tu vi lại, Tần Tang liền cảm thấy trước ngực ớn lạnh, Cảnh Bà Bà duỗi ngón tay ấn vào ngực hắn, tạo ra một cấm chế trên người hắn.
Cấm chế không phức tạp, chỉ có tác dụng che đậy dao động tu vi của hắn.
Một giây sau, sự hỗn loạn đột nhiên biết mất.
Tần Tang chìm xuống, chân chạm vào mặt đất, vội vàng mở hai mắt ra, phát hiện lúc này bọn họ đang ở trong một đại điện rộng lớn, đại điện này không khác quảng trường là mấy, xung quanh là những cột đá Kình Thiên, nhưng không phải là những khối đá thô ráp đắp nên giống như ở quảng trường.
Một bệ đá nhô ra khỏi mặt đất bằng phẳng ngay dưới chân bọn hắn.
Bệ đá này cũng rất giống bệ đá ở quảng trường.
Bên trong Đại điện trống trơn, Tần Tang liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, chỉ thấy một bóng người đang chạy thục mạng về phía lối ra của đại điện.
-Ngu Sơn Đình!
Tần Tang hét lên một tiếng.
Giang Sơn Ẩn Nguyệt Đồ lập tức phát ra một ánh trăng đánh vào lưng Ngu Sơn Đình, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, sau lưng Ngu Sơn Đình đã xuất hiện một vũng máu. Hắn ngã nhào xuống đất, nhưng lại nhanh chóng đứng dậy.
Nhìn thấy Ngu Sơn Đình chạy ra khỏi đại điện, Tần Tang quýnh lên:
-Tiền bối, mau giết hắn!
Đồng thời, hắn cầm Ô Mộc Kiếm, trợ giúp Cảnh Bà Bà đuổi giết.
Nơi này dường như là một nơi tương tự bí cảnh của Chỉ Thiên Phong, Tần Tang nhớ tới mấy người Chưởng Tinh Lão Nhân tự xưng là Tiên Phủ.
Không có đại quân Nguyên Thận Môn là chuyện tốt, Ngu Sơn Đình nhất định phải chết.
Không ngờ, Cảnh Bà Bà không những không đuổi theo giết Ngu Sơn Đình, mà trái lại còn thu hồi Giang Sơn Ẩn Nguyệt Đồ, nhìn Tần Tang nói:
-Không vội.