Chương 700: Tiên Phủ
Chương 700: Tiên Phủ
Xiềng xích óng ánh long lanh, sáng như pha lê, nhìn thì có vẻ yếu ớt, nhưng thực ra lại kiên cố một cách lạ thường.
Dây xích giống như một loại cực hình nào đó, quấn chặt lấy người Chưởng Tinh Lão Nhân.
Xiềng xích đột nhiên xuất hiện một cách vô căn cứ, trước đó hắn không hề nhìn thấy một dây xích nào nào cả.
Mái tóc bạc bay bay trong gió.
Chưởng Tinh Lão Nhân ngửa mặt lên trời, gào lên như điên.
-Rắc!
Một âm thanh giòn tan vang lên, một dây xích bị cắt đứt.
Sau khi dây xích đầu tiên bị đứt ra thì những xiềng xích khác cũng đứt theo, trong nháy mắt đã đứt gãy hơn một nửa.
Cùng lúc đó, khí tức của Chưởng Tinh Lão Nhân đột nhiên tăng lên với tốc độ đáng kinh ngạc, trong chớp mắt đã vượt qua cấp độ Trúc Cơ, và vẫn còn tiếp tục tăng lên.
-Chưởng Tinh Lão Nhân dùng đống xiềng xích này để áp chế tu vi sao?
Tần Tang thầm nghĩ trong lòng, đoán ra tác dụng của đống xiềng xích này.
Hắn lập tức nhớ tới những gì Cảnh Bà Bà đã nói trước đó, trên mặt Tần Tang lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn kỹ lại, quả nhiên phát hiện thời điểm khí tức của Chưởng Tinh Lão Nhân bộc phát vượt qua cấp độ Trúc Cơ, không quan xung quanh hắn dường như nhuộm một màu đen, chìm vào trong bóng tối. Trong bóng đêm, dường như có những dao động nhỏ bé, những dao động này cực kỳ mờ mịt, nhưng lại làm cho người xem phải kinh hãi, bởi vì bằng mắt thường khó mà phân biệt được sâu bên trong dao động dường như có một vết nứt mà khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cảnh Bà Bà từng nói, không gian của Chỉ Thiên Phong rất mỏng manh, yếu ớt. Nếu người xâm nhập vào không gian này có tu vi vượt quá Trúc Cơ, nhẹ thì khiến không gian vỡ vụn, nặng thì có khả năng gây ra một cơn bão không gian!
Đến Nguyên Anh Đại Nanwng cũng phải nhượng bộ rút khỏi cơn bão không gian vậy mà Chưởng Tinh Lão Nhân lại đột nhiên chặt đứt xiềng xích, giải phóng tu vi, chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa sao?
Ngay sau đó, Chưởng Tinh Lão Nhân đã cho Tần Tang câu trả lời.
Chưởng Tinh Lão Nhân hình như cũng biết sự đáng sợ của cơn bão không gian, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi và căng thẳng, nhanh chóng đưa tay chỉ xuống phía dưới, một luồng ánh sáng rơi vào trong quảng trường.
Những cột đá nhỏ chồng chất lên nhau bị lưu quang đánh nát, biến thành bột mịn, lộ ra đồ vật bị che lấp phía dưới.
Ở trung tâm quảng trường là một bệ đá hình tròn.
Bệ đá không lớn, đường kính chưa đến 2 trượng, nhô ra hơn tảng đá cuối cùng một chút, tro bụi ở phía trên bị lưu quang quét sạch, lộ ra hình dạng.
Sau bao nhiêu năm tháng ròng rã, màu xám tro bên trên bệ đá đã trở nên lốm đốm, loang lổ, toát ra một vẻ tang thương vô tận.
Trên đỉnh bệ đá có những nét vẽ thô ráp khắc họa những ký hiệu kỳ lạ.
Lưu quang xuyên qua bệ đá, bị bệ đá nuốt chửng toàn bộ, không để sót một chút nào.
Một khắc sau, ký hiệu bên trên tảng đá đột nhiên phát sáng.
Chợt, tất cả ký hiệu vây quanh bệ đá nhanh chóng di chuyển, cuối cùng biến thành một cánh cửa.
Trên bệ đá mở ra một cánh cửa hướng xuống dưới.
Tất cả ký hiệu đều vỡ vụn, nhanh chóng xoay tròn bên trong cánh cửa, phát ra ánh sáng dập dờn, ánh sáng vỡ vụn cuối cùng biến thành một đống hỗn độn, không nhìn thấy cái gì, cũng không biết cuối cùng sẽ dẫn đến đâu.
Ngay trong khoảnh khắc Chưởng Tinh Lão Nhân đánh ra lưu quang, Ngu Sơn Đình đột nhiên bộc phát chuông đồng, đẩy Thanh Loan ra, không thèm quay đầu lại, bay người về phía cánh cửa kia.
Thanh Loan vẫn luôn ngăn cản Ngu Sơn Đình tiếp cận Cảnh Bà Bà, lúc này Ngu Sơn Đình đột nhiên đổi hướng, Thanh Loan cũng không kịp ngăn cản, để cho Ngu Sơn Đình chạy thoát.
Xung quanh Chưởng Tinh Lão Nhân.
Cơn chấn động kia càng thêm kịch liệt và đáng sợ, Chưởng Tinh Lão Nhân hình như không thể chịu nổi áp lực do những mảnh vỡ không gian mang lại, không chỉ đầu đầy mồ hôi, mà toàn thân cũng run rẩy như bị co giật.
Không gian xung quanh hắn càng ngày càng trở nên đáng sợ, một luồng sức mạnh vô cùng kinh khủng đang nổi lên.
-Chết đi!
Chưởng Tinh Lão Nhân hét lớn.
Ngay cả phát ra tiếng với hắn cũng đã cực kỳ khó khăn.
Giọng nói khàn đến mức gần như không thể nghe rõ.
Vận đổi sao dời, Tinh Hà dễ dàng phá vỡ mặt trăng, sau đó từ trên trời chiếu xuống người Chưởng Tinh Lão Nhân.
Tất cả ngôi sao nối thành một mảnh, giống như chiếc áo choàng màu bạc mà hắn nhìn thấy lúc đầu.
Pháp bảo trở lại, vẻ mặt Chưởng Tinh Lão Nhân cũng giãn ra một chút, không quan tâm đến Cảnh Bà Bà, hắn ta cũng làm hành động giống như Ngu Sơn Đình, dốc hết sức lao về phía cánh cửa kia.
Mặc dù tu vi của hắn đã tăng bọt nhưng tốc độ vẫn không nhanh hơn Ngu Sơn Đình là bao, bởi vì áp lực của những mảnh vỡ không gian quá lớn.
Ngân bào thay hắn chịu đựng phần lớn áp lực đã có dấu hiệu bị rách ra, những ngôi sao bên ngoài biến mất với tốc độ kinh người.
Cho dù Chưởng Tinh Lão Nhân có thể chạy thoát thì món pháp bảo này cũng bị tổn hại nguyên khí nặng nề, e rằng phải bảo dưỡng mấy chục năm mới có thể khôi phục lại được.
Chưa tới một giây, không gian đã nuốt chửng lấy ngân bào, Chưởng Tinh Lão Nhân không thể may mắn thoát khỏi, cho nên hắn căn bản không dám làm làm thêm bất kỳ động tác gì thừa thãi.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là chạy trốn!
. . .
Cánh cửa kia là lối vào của bọn họ!
Trong lòng Tần Tang hiểu rõ, đằng sau cánh cửa này chính là đường dẫn đến nơi họ đi vào.
Chưởng Tinh Lão Nhân đập vỡ xiềng xích, mở khóa tu vi, là để mở cấm chế ở cửa vào.
Bọn họ muốn chạy trốn!
Thấy cảnh này, sắc mặt của Tần Tang lập tức thay đổi.
Tần Tang đã rút Kiếm Ô Mộc về, vùng không gian bên cạnh Chưởng Tinh Lão Nhân thật sự đáng sợ, nếu Kiếm Ô Mộc đi vào thì chắc chắn sẽ bị nuốt vào trong đó.