Chương 699: Không Gian Phong Bạo
Chương 699: Không Gian Phong Bạo
Một thanh phi kiếm tuyệt đẹp bay ra từ ấn đường của Tần Tang, dưới tiếng sấm chói tai biến thành một tia chớp, sau đó hiện ra trước mặt mọi người.
Vào thời khắc nguy cấp, Tần Tang bộc phát toàn bộ sức mạnh mà hắn có thể kiểm soát được.
Kiếm Ô Mộc vô cùng kinh diễm.
Danh tiếng của Kiếm Khí Lôi Âm rất lớn, lại còn thêm khí tức do Kiếm Ô Mộc tự phát ra, không chỉ khiến tuấn dật thanh niên cực kỳ khiếp sợ, mà thậm chí cả Ngu Sơn Đình, Cảnh Bà Bà và Chưởng Tinh Lão Nhân cũng phải chú ý tới.
Trong nháy mắt, Kiếm Ô Mộc vượt qua không gian giữa hai người.
Hai mắt của thiếu niên anh tuấn trừng lớn, hiện tại hắn vô cùng sợ hãi, điều duy nhất mà hắn có thể làm là điều khiển bảo đao, để lộ lưỡi đao sắc bén, đao ảnh chồng chất, ngăn cản Kiếm Ô Mộc.
-Hự!
Trên thân Kiếm Ô Mộc ánh lên một tầng huyết quang, lúc này ánh sáng phát ra từ kiếm cũng đồng thời biến thành tia chớp màu đỏ ngòm.
Một tia huyết quang bắn ra.
Huyết quang mang theo ý nghĩa ô uế, vô tư rơi trên thân bảo đao.
Ngay khoảnh khắc huyết quang chạm vào bảo đao, ánh sáng bao quanh bảo đao đột nhiên biến mất, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được ánh sáng của thân đao nhanh chóng chuyển sang màu trắng xám đại biểu cho sự suy bại.
Trong phút chốc, bảo đao biến thành một thanh sắt bình thường.
-Cạch!
Thân đao vỡ vụn!
Cho dù là pháp bảo, nếu bị Huyết Uế Thần Quang chạm vào thì cũng sẽ mất hết sức mạnh trong thời gian ngắn, huống chi đây chỉ là pháp khí.
Pháp khí cực phẩm không có sức chống cự, bị hủy ngay lập tức.
Những mảnh sắt văng ra tứ phía, đâm vào hai mắt của thiếu niên anh tuấn, Kiếm Ô Mộc không còn bị cản trở, mang theo hơi thở chết chóc lao về phía thiếu niên anh tuấn.
Thiếu niên anh tuấn vô cùng hoảng sợ, há miệng kêu to, nhưng lại không phát ra một âm thanh nào.
Có một ánh trăng từ trên trời chiếu xuống với tốc độ cực nhanh, không thua kém gì Kiếm Ô Mộc.
Cảnh Bà Bà cũng không dám để thiếu niên anh tuấn sử dụng Hư Thiên Lôi, gần như cùng lúc Tần Tang quyết định sử dụng Kiếm Ô Mộc, bà ấy đã cố gắng thôi động pháp bảo.
-Hự!
Vầng trăng đột nhiên phát sáng một cách lạ thường.
Một ánh trăng xuyên qua không gian ảo tạo ra bởi chiếc áo choảng bạc của Chưởng Tinh Lão Nhân giáng trực tiếp xuống người thiếu niên anh tuấn, khóa chặt Hư Thiên Lôi trong tay hắn sau đó đoạt lấy.
Kiếm Ô Mộc chỉ đến sau ánh trăng đúng một tích tắc, chuẩn bị đâm xuyên tâm mạch của thiếu niên anh tuấn, giết chết hắn ngay tại chỗ.
Sau khi ánh trăng của Cảnh Bà Bà đến trợ giúp, vẻ mặt của Tần Tang dần dần thả lỏng, một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu hắn, ngay trong khoảnh khắc cuối cùng hắn ra lệnh cho Kiếm Ô Mộc thu lại kiếm khí, đồng thời bay chếch đi một chút.
-Phụt!
Máu tươi văng ra tứ phía.
Thiếu niên anh tuấn trợn trừng mắt nhìn Kiếm Ô Mộc đâm tới, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Kiếm Ô Mộc đâm vào trong cơ thể thiếu niên anh tốn, nhưng không gây tổn thương tới tâm mạch của hắn, mà xuyên qua ngay sát chỗ hiểm.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc Kiếm Ô Mộc đi vào bên trong cơ thể người thanh niên, Tần Tang bí mật thôi động Kiếm Ô Mộc bộc phát kiếm khí, vặn xoắn toàn bộ kinh mạch trong cơ thể hắn, làm như vậy sẽ khiến cho thiếu niên anh tuấn mất đi chiến lực, cũng gây ra vết thương không thể hồi phục.
Nếu như chỉ có một mình Tần Tang đối mặt thiếu niên này, đương nhiên hắn không dám mạo hiểm dùng chiêu vừa nãy, nhưng có Cảnh Bà Bà trợ giúp thì khác, thiếu niên anh tuấn đã bị ánh trăng trấn áp, nên không có sức để phản kháng.
Kiếm khí tàn phá bừa bãi trong cơ thể hắn, kinh mạch bị đứt đoạn mang đến cảm giác đau nhức kịch liệt, khuôn mặt của thiếu niên anh tuấn trở nên vặn vẹo, cuối cùng lâm vào hôn mê.
-A!
Kiếm Ô Mộc đâm xuyên qua lồng ngực của thiếu niên anh tuấn.
Cơ thể của Tần Tang mạnh mẽ bay lên, cấp tốc lao về phía thiếu niên anh tuấn, trong lúc đó ánh mắt của hắn lại tập trung trên người Chưởng Tinh Lão Nhân, Kiếm Ô Mộc cũng thay đổi theo tầm mắt của Tần Tang, bay vun vút, lao thẳng về phía Chưởng Tinh Lão Nhân.
Một khi Kiếm Ô Mộc đã rút ra, thì không cần thiết luẩn trốn nữa.
Tần Tang quyết định giúp Cảnh Bà Bà chém giết Chưởng Tinh Lão Nhân và Ngu Sơn Đình, tốc chiến tốc thắng, giải quyết tai hoạ ngầm, tránh đêm dài lắm mộng. Hắn không quan tâm kết cục của Cảnh Bà Bà là gì, hắn không muốn rơi vào hoàn cảnh bị cả Tiểu Hàn Vực truy nã.
Kiếm Ô Mộc chính là pháp bảo chính tông, mạnh như Chưởng Tinh Lão Nhân, cũng không dám xem thường.
Thật đáng tiếc vì đã lãng phí Huyết Uế Thần Quang.
Huyết Uế Thần Quang chỉ có thể sử dụng một lần, sau lần sử dụng đó, thì cần một thời gian để khôi phục.
Nếu sớm biết Cảnh Bà Bà vẫn còn thừa sức tiếp viện, thì hắn đã không phải dùng Huyết Uế Thần Quang với thiếu niên anh tuấn rồi, giữ lại để đối phó với Chưởng Tinh Lão Nhân thì có thể phát huy công dụng đáng kinh ngạc.
Nhưng mà Tần Tang cũng không hối hận, trong hoàn cảnh vừa rồi thì cơ bản không kịp trở tay, nhỡ đâu bị thiếu niên anh tuấn sử dụng Hư Thiên Lôi đánh tới thì mới là hối hận không kịp.
Chẳng ngờ rằng, vừa mới thả lỏng được một chút, sắc mặt của Tần Tang đột nhiên thay đổi.
Có lẽ Cảnh Bà Bà bị phân tâm vì trợ giúp cho Tần Tang nên ánh trăng trên cao có hơi mờ mịt, lúc này Chưởng Tinh Lão Nhân nhân cơ hội này thúc đẩy Tinh Hà nhanh chóng hội tụ về phía ánh trăng.
Tinh Hà nhanh chóng tiến đến sát vầng trăng, dáng vẻ nghênh ngang, có xu thế áp chế sáng trăng.
Chưởng Tinh Lão Nhân hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên đưa tay ra trước ngực, toàn thân lấp lánh ánh sao hòa với ánh sáng của tinh hà, nguồn gốc của ánh sao là vô số xiềng xích óng ánh, quấn chặt quanh người Chưởng Tinh Lão Nhân.