Chương 698: Ít Khi Nhắc Đến
Chương 698: Ít Khi Nhắc Đến
'Bùm!'
Lam kính bị vỡ nát.
Đồng thời Phi kiếm cũng bị hất bay ra ngoài, lộn vài vòng trên không trung, chỗ phân nhánh bỗng nhiên bị đứt gãy, trên thân kiếm cũng xuất hiện một vết nứt lớn.
Vào thời điểm xảy ra va chạm, Tần Tang đã kích hoạt toàn bộ sức mạnh còn lại bên trong phù bảo, mục đích là phát huy hết tất cả sức mạnh còn lại của phù bảo, phá hủy thanh phi kiếm của thiếu niên anh tuấn.
Một người thì đã lên kế hoạch từ lâu, còn một người thì vội vàng ứng chiến, quả nhiên không làm Tần Tang phải thất vọng.
Sắc mặt của thiếu niên anh tuấn trở nên trắng bệch.
Thần thức của hắn được liên kết với phi kiếm nên không thể tránh khỏi việc bị thương.
Phi kiếm không thể tiếp tục sử dụng được nữa, vấn đề tồi tệ hơn là Kiếm Hàn Kim cũng đang bay tới.
Hiển nhiên là Tần Tang vẫn chưa hài lòng với việc phá hủy phi kiếm, hắn đã chuẩn bị xong chiêu tiếp theo từ lâu.
Cũng may là thiếu niên an tuấn cũng không hề ngu ngốc, hắn mặc kệ phi kiếm bị rơi xuống mặt đất, vội vàng lấy ra một chiếc lam kính có hình dáng giống với bảo kính sau đó ném mạnh ra phía trước.
Không ngờ, ngay trong lúc bảo kính đang bay ra thì đột nhiên xuất hiện một luồng sáng trắng khóa chặt lấy bảo kính.
Dưới tác dụng lực từ của La Bàn Âm Dương, bảo kính bị đình trệ trong chốc lát, cũng chính vì khoảnh khắc đình trệ này nên bảo kính đã không kịp thời ngăn chặn Kiếm Hàn Kim.
-A a a !
Kiếm khí sắc bén đâm xuyên qua hai mắt của thiếu niên anh tuấn, mang theo hơi thở chết chóc.
Thiếu niên anh tuấn vô cùng hoảng sợ, hét lớn một tiếng, pháp y trên người đột nhiên vỡ vụn, rồi biến thành một luồng khí trắng. Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, luồng khí trắng đẩy tuấn dật thanh niên ra xa một thước, giúp hắn tránh được một đòn trí mạng của Kiếm Hàn Kim.
-Hự!
Kiếm Hàn Kim lướt qua cánh tay của thiếu niên anh tuấn, để lại một vết đâm sâu thấu xương.
Thiếu niên anh tuấn la hét thảm thiết, cơ thể bay ngược về sau, lấy tay che vết thương, cực kỳ oán hận, nhìn chằm chằm Tần Tang, vẻ mặt vẫn còn chút sợ hãi .
Lại là một kiện pháp khí cực phẩm đỉnh cao nữa, người này đáng nhẽ nên đổi tên thành Đa Bảo Đạo Nhân thì đúng hơn.
Tần Tang thầm than một tiếng.
Một nhát kiếm này chưa thể giết chết được thiếu niên anh tuấn. Tần Tang cũng không nản lòng, tâm lý vững vàng, điều khiển Kiếm Ô Mộc quay lại, từng bước ép sát, từng chút tiến gần tới nơi mà thiếu niên anh tuấn đang trốn.
Có một câu nói là sai một ly, đi một dặm.
Bị Tần Tang chiếm hết tiên cơ, nên thiếu niên anh tuấn chỉ có thể chật vật trốn tránh, càng ngày càng khó khăn. Sau khi tránh được một nhát kiếm, thiếu niên anh tuấn nhanh chóng bỏ chạy, trong nháy mắt đã đưa lưng về phía Tần Tang, đụng phải ánh mắt của Ngu Sơn Đình.
Trong phút chốc, hai ánh mắt giao nhau.
Ánh mắt của thiếu niên anh tuấn chợt lóe lên, hắn hơi cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên một tia tàn khốc, thừa dịp Kiếm Hàn Kim chưa quay lại, bất ngờ giơ thanh bảo đao mới đổi trong tay lên cao, bảo đao phát ra ánh sáng sắc bén, dùng hết sức chém thật mạnh về phía Tần Tang.
Đồng thời, một cánh tay khác của thiếu niên anh tuấn vung qua bên hông, một hạt châu màu xám rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Tần Tang chú ý tới hành vi kỳ lạ của thiếu niên anh tuấn, trong lòng cảnh giác, liếc mắt nhìn xung quanh, rất nhanh đã chú ý tới sự tồn tại của hạt châu màu xám.
Hạt châu màu xám có màu trắng xám, chỉ có to bằng quả nhãn, tròn trịa hoàn mỹ, mặt ngoài có lúc lại lóe lên một ánh sáng màu trắng bạc, giống như một tia chớp mảnh khảnh.
Hạt châu màu xám nằm yên lặng trong lòng bàn tay của thiếu niên anh tuấn, trong có vẻ xám xịt, không có ánh hào quang giống như các pháp khí khác.
Nhưng khi vừa nhìn thấy hạt châu màu xám, vẻ mặt Tần Tang lập tức thay đổi.
Hạt châu màu xám khiêm tốn này, lại mang cho hắn một cảm giác cực kỳ đáng sợ. Cả đời Tần Tang cũng không trải nghiệm loại cảm giác này được mấy lần, mà mỗi một lần đều là thời điểm vật lộn ở ranh giới giữa sống và chết
Nếu để thiếu niên anh tuấn sử dụng hạt châu màu xám này, thì hắn có thể sẽ chết!
Không biết tại sao trong đầu Tần Tang lại xuất hiện một ý nghĩ như vậy, hơn nữa nó còn ăn sâu vào con người hắn.
Lúc này, toàn bộ lông tơ trên người hắn bắt đầu dựng ngược lên.
Con ngươi của Tần Tang đột nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm vào hạt châu màu xám trong tay tuấn dật thanh niên, luồng suy nghĩ của hắn đang quay cuồn, rốt cuộc thì đây là thứ gì, hắn chưa từng nghe nói về thứ này bao giờ.
Nhìn thấy linh lực trong lòng bàn tay của tuấn dật thanh niên di chuyển, hội tụ vào hạt châu màu xám, ánh mắt hắn vô cùng điên cuồng, trên mặt nở nụ cười lạnh đáng sợ.
-Tuyệt đối không thể để hắn dùng đến nó!
Tần Tang tự nhủ trong lòng, không quan tâm tới cái gì nữa, lập tức hạ quyết tâm, không chút do dự thôi động Kiếm Ô Mộc.
Nói thì rườm rà, nhưng thật ra chỉ trong chốc lát mà thôi, Tần Tang từ trước tới nay chưa từng thiếu quyết đoán.
Đúng lúc này, Tần Tang chợt nghe thấy giọng nói của Cảnh Bà Bà.
-Cẩn thận! Là Hư Thiên Lôi!
Hư Thiên Lôi!
Thì ra là thế!
Tần Tang cuối cùng cũng hiểu rõ, nói thầm thảo nào, hóa ra là Hư Thiên Lôi của Hư Linh Phái!
Lần đầu tiên Tần Tang biết tới Hư Thiên Lôi là do nghe được từ miệng của Ngô chủ tiệm. Mấy năm nay hắn cũng nghe được mấy lời đồn về vật này, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, cho nên không nhận ra.
Hư Thiên Lôi là pháp khí tương tự Huyền Âm Lôi, nhưng nó mạnh hơn Huyền Âm Lôi vô số lần, nghe nói nó còn có thể đánh trọng thương Kim Đan, là loại pháp khí vô cùng đáng sợ.
Hư Thiên Lôi chính là chí bảo của Hư Linh Phái.
Có tin đồn là Hư Linh Phái đã rất lâu rồi không luyện chế được Hư Thiên Lôi thật sự.
Có người nói phương pháp luyện chế Hư Thiên Lôi đã thất truyền, cũng có người nói, luyện chế Hư Thiên Lôi cực kỳ khó, hiện tại ở Hư Linh Phái không có ai có thể luyện chế được.
Tóm lại, Tiểu Hàn Vực đã rất lâu không xuất hiện tin tức về Hư Thiên Lôi, đệ tử của Hư Linh Phái cũng rất ít khi nhắc đến.
Ai mà ngờ được thiếu niên anh tuấn xuất thân từ Nguyên Thận Môn lại có trong tay một hạt Hư Thiên Lôi !