Chương 697: Hư Thiên Lôi
Chương 697: Hư Thiên Lôi
Dưới bầu trời sao mà hai món pháp bảo biến hóa ra, Cảnh Bà Bà và Chưởng Tinh Lão Nhân đang bay lơ lưng trên không, không có chút khói lửa nào.
Dường như ánh trăng còn sáng hơn cả lúc nãy, như mâm bạc treo cao.
Cảnh Bà Bà như Quan Âm tại thế, biển mây không ngừng chuyển động, mây cuồn cuộn như song, Vân Đào sinh diệt, bức tranh này cũng sống động như thật.
Chưởng Tinh Lão Nhân không nhìn Cảnh Bà Bà, hai tay ông ta đang nâng lên, không hổ danh là Chưởng Tinh, bàn tay để chỉ lại đạo đạo tàn ảnh, chi phối Tinh Hà.
Nhưng ông ấy chỉ có thể hái sao, không thể đoạt trăng.
Sao trời trở thành quân cờ trong tay Chưởng Tinh Lão Nhân, từng cái sát trận lần lượt thành hình, ánh sao hình dạng khác nhau, tấn công về phía Cảnh Bà Bà hoặc là trăng sáng.
Những sát trận này biến hóa cực nhanh, mỗi một cái đều có uy lực không tầm thường, pháp bảo này của Chưởng Trinh Lão Nhân khiến cho Tần Tang
mở rộng tầm mắt.
Những ánh sao nhắm về hướng trăng sắng, đều bị ánh trăng ngăn cản.
Ánh sao muốn tấn công Cảnh Bà Bà lại càng thảm hại hơn, đều bị Giang Sơn Ẩn Nguyệt Đồ nuốt hết, ngoại trừ việc khiến cho biển mây rung chuyển dữ dội hơn, thì gần như không khiến Cảnh Bà Bà tổn hại gì.
Rất nhanh, Tần Tang lại có phát hiện mới.
Những ngôi sao trên trời đêm, từng cái nối tiếp nhau mờ dần, rồi biến mất, giống như bị ánh trăng che khuất, sau khi biến mất cũng chưa từng xuất hiện lại.
Nơi nào ngôi sao biến mất, thì bầu trời nơi đó liền trở nên tối tăm, có một loại dao động kì lạ sinh ra, bên trong dao động dường như có vết nứt mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Chưởng Tinh Lão Nhân trong lúc ngưng tụ sát trận, tấn công Cảnh Bà Bà, thì đồng thời cũng sẽ gạt những ngôi sao khác ra phía ngoài, để sửa chữa những khoảng trời tối tăm.
Chỉ có như vậy mới có thể duy trì bầu trời sao do pháp bảo hình thành không bị hỏng mất.
Tần Tang di chuyển tầm mắt, cẩn thận quan sát Chưởng Tinh Lão Nhân.
Ở dưới ánh trăng ngày càng sáng ngời, Chưởng Tinh Lão Nhân đang nhìn chăm chú vào bầu trời đêm không hề chớp mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trên mặt ông ấy dường như phủ kín một lớp mồ hôi, phản chiếu ánh sao, có vẻ vô cùng hồng hào.
Đối lập rõ ràng với gương mặt lạnh nhạt của Cảnh Bà Bà.
Hơn nữa xem sự thể hiện của hai món pháp bảo và cả hai người, Tần Tang cảm thấy được hẳn là Cảnh Bà Bà đang chiếm thế thượng phong, nhưng hắn không xác định được phán đoán của bản thân có đúng hay không.
Tần Tang không thể phân tâm xem tiếp, bởi vì thanh niên tuấn tú đột nhiên tấn công mạnh mẽ.
Hắn đã phát hiện ra Tần Tang đang muốn một công đôi chuyện, nhận ra mình đang bị xem thường, không khỏi vô cùng tức giận.
Càng đáng giận hơn chính là, bản thân đã dùng hết tất cả thủ đoạn, nhưng mà đối mặt với một tên tu vi không bằng mình, thậm chí còn dám không tập trung ở trên chiến trường, vậy mà lại không thể làm gì được hắn.
- Ngươi muốn chết!
Thanh niên tuấn tú tức giận mắng, hắn cực kì hận Tần Tang, kích phát toàn bộ uy lực của phù bảo không muốn chừa cho Tần Tang một con đường sống nào.
Ô quang do phù bảo biến hóa ra bay lượn lên xuống, di chuyển như điện, không thể tìm ra, nhưng ở trong mắt Tần Tang thì vẫn không chỗ nào che giấu như cũ.
Ô Chùy từ đầu đến cuối vẫn không thể phá tan bao vây của lam kính, ngay cả góc áo của Tần Tang cũng không chạm đến được.
Sau một hồi dây dưa không dứt.
Một cảnh tượng bất ngờ xuất hiện.
Trong lúc hỗn chiến, đột nhiên có một âm thanh giòn tan vang lên, điều này có nghĩa là một kiện phù bảo đã cạn kiệt sức mạnh và bị hủy hoàn toàn.
Và phù bảo bị hủy đầu tiên chính là Ô Chùy của một thiếu niên anh tuấn!
Mặc dù lam kính của Tần Tang đã mờ đi rất nhiều so với ban đầu, nhưng hắn vẫn tiếp tục kiên trì.
Thiếu niên anh tuấn ngẩn ngơ, hắn không thể ngờ rằng phù bảo của hắn lại bị cạn kiệt đầu tiên, hắn mới chỉ sử dụng phù bảo đúng hai lần mà thôi, mà phù bảo lam kính của Tần Tang rõ ràng là đã được sử dụng rất nhiều lần.
Tình huống xảy ra ngoài ý muốn khiến cho thiếu niên anh tuấn loạn cực kỳ rối bời, hắn vội vàng lấy một tấm bùa khác từ trong túi Giới Tử ra.
Ngay lúc Ô Chùy bị hủy, hai mắt Tần Tang lập tức sáng lên, trong lòng hắn biết cơ hội đã tới rồi.
Nhìn thấy thiếu niên anh tuấn tay chân luống cuống, lấy ra một kiện phù bảo, trong mắt Tần Tang lóe lên vẻ khinh thường.
Chiến tranh như lửa.
Kẻ địch đang từng bước ép sát, làm sao có thể cho hắn cơ hội chuẩn bị phù bảo.
Trừ khi là có mánh khóe đặc biệt nào đó, có thể giúp hắn câu giờ.
Sức mạnh của phù bảo lam kính còn lại rất ít, chỉ cần ổn định địa thế, sử dụng các pháp khí khác chống đỡ qua khoảng thời gian này, đợi đến khi phù bảo vỡ vụn thì cả hai sẽ trở lại vạch xuất phát như cũ.
Tu vi của thiếu niên anh tuấn không thấp, lại có rất nhiều bảo vật nên không khó để làm được.
Bất kỳ tu sĩ nào tu luyện một năm trên thủy vực Loạn Đảo, cũng không thể nào phạm phải loại sai lầm này.
-Đi!
Tần Tang khẽ quát một tiếng, điều khiển lam kính vẽ một đường vòng cung màu xanh lam trên bầu trời, thừa dịp thiếu niên anh tuấn đang ngớ người ra, bất ngờ tập kích.
Lúc này thiếu niên anh tuấn lấy ra một thanh phi kiếm, vội vàng cầm lên, đâm thẳng vào lam kính.
Thanh phi kiếm này rất kỳ lạ, nửa thân trước của phi kiếm bị tách ra, bên trái và bên phải chia ra hai mũi kiếm, nhìn giống như một cái dĩa. Trước đây, Tần Tang đã từng được trải nghiệm sức mạnh của thanh kiếm này, nó không hề thua kém Kiếm Hàn Kim.
Nhìn thấy phi kiếm sắp chạm vào lam kính.
Lam kính không những không tránh, mà ngược lại còn tăng tốc độ, ánh sáng màu lam rực rỡ, giống như chủ động đụng vào phi kiếm.