Chương 712: Hoa Rơi Vào Nhà Nào
Chương 712: Hoa Rơi Vào Nhà Nào
Cơ Võ cũng nằm trong số năm người bên trong, mãi không thấy hiện thân ra.
Chùm sáng càng ngày càng mỏng, dường như biến mất hoàn toàn.
Đúng lúc này, chùm sáng đột nhiên dao động mạnh, sau đó hiện ra một bóng người mờ ảo, thời điểm mặt kính sắp biến mất mới miễn cưỡng đi ra.
Người này nhìn vô cùng chật vật, lúc Chỉ Thiên Phong chuẩn bị đóng lại mới miễn cưỡng đi ra ngoài được, hắn ta bước đi loạng choạng, ngã xuống nước ngay lập tức.
Chờ hắn ta nổi lên, sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn.
Có tiếng thở dài từ phía Thiên Hành Minh.
Đột nhiên ánh mắt Tần Tang ngưng tụ, thần sắc thoải mái trên mặt lập tức biến mất, người này là Cơ Võ!
Hắn cho rằng Cơ Võ đã chết trong đó rồi, bớt đi rất nhiều phiền toái, nhưng không ngờ rằng hắn ta lại đi ra vào giây phút cuối cùng.
Khí tức của Cơ Võ rối tung, pháp y mặc trên người đã bị tàn phá, cánh tay trái mềm nhũn, cố gắng hết sức mới có thể trở về từ cõi chết, khi bay đến trước mặt Cảnh Bà Bà, hắn ta vẫn còn đang thở hổn hển dữ dội.
Với tu vi mạnh mẽ như vậy, ước chừng có rất ít lần hắn chật vật như vậy.
Càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn nữa là Cơ Võ giao ra Nguyên Tinh Thach của hắn, có hơn ba trăm viên.
Ngoại trừ Tần Tang, Cơ Võ cũng có nhiều Nguyên Tinh Thạch nhất!
Mọi người im lặng nhìn Cơ Võ, hắn ta bước ra vào giây phút cuối cùng, chắc chắn hắn ta đã gặp phải chuyện gì đó, vết thương trên người Cơ Võ và bộ pháp ý rách nát khiến người ta không khỏi suy nghĩ.
Biết mình không phải người đầu tiên, Cơ Võ không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, liếc nhìn Tần Tang rồi im lặng lui vào trong đám người.
Lúc này, chùm sáng hoàn toàn biến mất, mặt nước phẳng lặng, không để lại dấu vết tồn tại của Chỉ Thiên Phong.
Xà Bà gõ nhẹ vào Xà Trượng, mấy cái túi đựng Nguyên Tinh Thạch đặt thành một hàng trước mặt bà, lập tức lớn tiếng nói.
-Ai thắng ai thua đã rất rõ ràng, không cần đếm phải không?
Kim Giáp chiến tướng hừ lạnh một tiếng, cuộn hết Tinh Nguyên Thạch lên, quay đầu mắng.
-Một lũ vô dụng!
Sau đó, Kim Giáp chiến tướng dậm chân một cái, hóa thành một tia sáng vàng nghênh ngang rời đi.
Mọi người trong Thiên Hành Minh nhìn nhau, vẻ mặt ngượng ngùng, cúi gằm mặt không nói một lời rời đi.
…
Quan Tinh Đảo
Xà Bà tâm tình vô cùng tốt, cười nhìn mọi người, nói vài câu động viên, sau đó ra hiệu Tiêu Phó Đảo chủ lấy ra phần thưởng.
Mười đạo bảo quang lại xuất hiện.
Lần này, mọi người đã biết quyền sở hữu của những bảo vật này là ai.
Những người không đủ tư cách để có được bảo vật chỉ có thể nhìn người khác bằng ánh mắt hâm mộ.
Trong số đó, Tần Tang có nhiều nhất.
-Lần này một nhóm đi Chỉ Thiên Phong, dựa theo thỏa thuận, mười người đạt được nhiều Nguyên Tinh Thạch nhất có đủ tư cách để chọn bảo vật, Tần Tang của Thiếu Hoa Sơn,Cơ Võ của Ma Diễm Môn...
Vi sư huynh không năm trong số đó.
Sau khi chỉ ra Tần Tang và những người khác, Xà Bà tiếp tục cười và nói.
-Cuộc đánh cược này có thể đánh bại Thiên Hành Minh, công lao của những người còn lại cũng không nhỏ. Quan tinh Đảo quyết định thưởng cho mỗi người một kiện pháp khí cực phẩm, mọi người tự chọn đi.
Sau đó, Xà Bà phất tay ra hàng chục bộ lưu quang, đủ loại các loại pháp khí bay cùng nhau, chói mắt.
Cảnh tượng này khiến Tần Tang nhớ lại lúc ở Khôi Âm Tông, Dịch Thiên Niết buộc bọn họ đi làm nội gián, tuy chuyện đã chục năm về trước, nhưng ký ức vẫn còn mới mẻ.
Đó là cuộc khủng hoảng lớn nhất mà hắn gặp phải trong cuộc đời, đồng thời cũng là bước ngoặt lớn nhất.
Phúc ở trong họa, họa năm trong phúc.
Tần Tang không khỏi cảm thán xúc động.
Các cao thủ ở đây không thích những pháp khí cực phẩm này cho lắm, nhưng chung quy tốt hơn không có, xêm như là niềm vui ngoài ý muốn, cũng đều lộ ra ý cười, lựa chọn sử dụng những pháp khí mà trong lòng ngưỡng mộ.
-Tần Tang!
Chờ những người khác chọn xong pháp khí, Xà Bà chỉ vào Tần Tang.
-Ngươi xếp đầu, ngươi chọn trước đi.
Tần Tang hít sâu một hơi, trong mắt thất vọng nói.
-Vãn bối muốn Tuyết Linh Liên và Diên Vĩ Hoa.
Bất giác Xà Bà đưa tay ra, hai cây linh dược tự động bay tới tay Tần Tang.
Tuyết Linh Liên mang hơi lạnh thoang thoảng, còn Diên Vi Hoa thì ngược lại, truyền đi hơi thở ấm áp.
Chúng bị cấm chế phong ấn để bảo toàn linh tính, cầm trong tay hai cây linh dược, hô hấp của Tần Tang không khỏi nặng nề hơn một chút, cẩn thận nâng níu từng tí một rồi cho vào túi Tử Giới.
Hắn có thể cảm giác được có ánh mắt ác ý nào đó rơi vào trên người mình, nhưng hắn không sợ hãi, không ai dám làm loạn trong Chân Thủy Thiên Huyễn Trận.
Ngay cả khi hắn rời khỏi Loạn Đảo thủy vực, hắn cũng không sợ bất cứ ai.
-Người thứ hai, Cơ Võ!
Tần Tang bị giọng nói của Xà Bà đánh thức, không ý thức nhìn về phía Cơ Võ, đã thấy Cơ Võ nhìn đến Huyền Chân Đan có tác dụng gần với hai cây linh dược, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ do dự.
Cuối cùng, hắn ta đã đưa ra một lựa chọn mà không ai có thể ngờ tới.
-Ta muốn Quy Phục Đan!
Giọng Cơ Võ làm náo động cả một mảng.
Quy Phục Đan có thể quý hơn Huyền Chân Đan, nhưng đối với tu sĩ Giả Đan cảnh, bất kỳ loại linh dược chữa thương nào cũng không thể so sánh được với linh dược phụ trợ Kết Đan.
Vị tu sĩ xếp sau Cơ Võ đang ngạc nhiên, sau đó lập tức vui mừng.
Xà Bà cũng hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, đưa Quy Phục Đan cho Cơ Võ.
Tần Tang im lặng nhìn Cơ Võ cất Quy Phục Đan đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy khẩn trương, không có loại đan dược nào có thể so sánh được với Quy Phục Đan, đối với vết thương của tu sĩ Kết Đan kỳ cũng có tác dụng tương đương.
Loại linh đan chữa bách bệnh này có thể gây náo động trong cuộc đấu giá.