Chương 714: Tốc Độ Bay Kinh Người
Chương 714: Tốc Độ Bay Kinh Người
Cái động phủ này không phải là tùy ý lựa chọn mà là do Tần Tang đã tỉ mỉ khảo sát.
Cơ Võ nếu muốn về Ma Diễm Môn với tốc độ nhanh nhất thì rất có khả năng phải đi qua mảnh thủy vực này.
Một sâu độc Thực Tâm Trùng tương đương với một nô lệ, người bình thường rất khó ngăn cản được dụ hoặc lớn như vậy.
Không phải Tần Tang không muốn mai phục ở địa phương khác, thậm chí hắn cũng nghĩ tới sẽ mai phục ở phụ cận của Thiên Ma Môn để dẫn dụ Cơ Võ, nhưng nghĩ lại tu vi hắn không bằng Cơ Võ, vả lại Cơ Võ có một kiện pháp khí phi hành phẩm chất vượt xa khỏi U La Vân, cho dù hắn chạy hết sức cũng không thể nhanh hơn Cơ Võ.
Thứ hai chỉ sợ lỡ như dẫn Cưu Bào Đạo Nhân đến thì lại khó xử cho hắn.
Sau khi cân nhắc xong Tần Tang lựa chọn mở động phủ ở chỗ này, vừa chờ Cơ Võ vừa luyện hóa linh đan lấy được trên người thanh niên kia, như vậy sẽ không chậm trễ việc thăng tiến tu vi.
Cứ như vậy, cho dù không giết được Cơ Võ cũng có thể nhanh chóng nâng cao tu vi tới Giả Đan cảnh để tiến hành bước tiếp theo.
Động phủ giấu ở đáy nước, còn có linh trận do Tần Tang tỉ mỉ bày bố, cho dù có người đi ngang qua cũng không nghĩ đến sẽ có người đặt động phủ ở một nơi nghèo nàn như vậy.
Chỉ có người biết sâu độc Thực Tâm Trùng mới biết vị trí của Tần Tang.
Kim Đan của Khôi Âm Tông đều đã chết, Tần Tang cũng không sợ sẽ có địch thủ mình không đối phó được, còn nếu có dư nghiệt nào của Khôi Âm Tông không có mắt tìm đến tận cửa, vậy thì vui vẻ nhận thôi.
Chuẩn bị xong xuôi Tần Tang liền thu hồi tạp niệm, lấy linh đan trong Túi Giới Tử ra rồi trầm tâm nhập định.
Từng viên linh đan được luyện hóa thì khí tức của Tần Tang cũng tăng cao thêm một phần, hắn vốn đã đến gần Giả Đan cảnh, hiện giờ có thêm những linh đan này trợ giúp tốc độ của tu vi càng nhanh hơn.
Động phủ cô quạnh, không biết sớm chiều.
Ở trong động phủ có thể lờ mờ nhìn ra vết tích kiếm khí chém ở trên vách động, Tần Tang đang xếp bằng ở trên một phiến đá lạnh lẽo, ngoại trừ thời gian hết bổ sung linh thạch đã hết ra thì vẫn luôn không nhúc nhích, chỉ một lòng khổ tu.
Không biết đã qua bao lâu,trong động phủ chợt vang lên một tiếng than nhẹ.
Tiếng than nhẹ này không có ý vị tiếc nuối mà là cảm giác nhẹ nhàng thở ra, đồng thời còn ẩn nấp mấy phần mừng rỡ.
Tần Tang vươn người, duỗi cái lưng mệt mỏi rồi khoan thai tỉnh dậy, cúi đầu nhìn thân thể mình, hai mắt sáng ngời lóe ra thần thái dị dạng.
Cuối cùng, Trúc Cơ viên mãn, Giả Đan cảnh!
Tu vi đình trệ, không thể tiến, chỉ chờ Kết Đan.
Nhưng mà Tần Tang cảm giác được khí tức của mình vẫn chưa ổn định, tốt nhất vẫn cần một đoạn thời gian để củng cố rồi lại thử nghiệm tiếp.
Điều không trọn vẹn là ảnh hưởng của việc căn cơ bị hao tổn vẫn còn, nhưng một chút việc nhỏ so với việc vui sướng khi đột phá được Giả Đan cảnh thì không đáng nói.
Tần Tang bày ra dáng vẻ không thèm để ý ngồi xuống đất, hai tay chống cằm, thời gian nhẹ nhõm vô cùng ngắn ngủi, con đường chông gai vẫn đang chờ ở phía trước.
Nhớ những năm tháng trước kia.
Cho đến khi đến thế giới này, rồi lại đến Trúc Cơ.
Từ khi Trúc Cơ đến nay đã qua hơn bảy mươi năm, trong bảy mươi năm này chính mình không dám buông lỏng chút nào, đã mấy lần trải qua hiểm cảnh, dốc hết toàn lực để bắt lấy từng cơ hội.
Thần Yên tiên tử, Thiên Thi Động, Huyền Lô Quan, Cổ Tiên chiến trường, Vô Nhai Cốc, Loạn Đảo thủy vực, Chỉ Thiên Phong…
Từng đoạn hồi ức tràn về.
Không có buồn vui, chỉ có nhớ lại.
Cuối cùng không có phụ lòng thời gian, cũng không phụ chính mình thành công đi đến được bước này.
Con đường phía trước chưa biết ra sao.
Nhưng ít nhất, khi nhìn lại quá khứ chính mình có thể tự hào nói một câu- dứt khoát.
-Hô!
Xuất thần đã một canh giờ, Tần Tang thu hồi lại tâm tư không biết đã bay tới đâu, thở ra một hơi thật dài rồi lấy lại bình tĩnh, trong ánh mắt hiển lộ ra tài năng.
Hắn bấm tay tính toán, từ khi bố trí động phủ đến giờ đã được một tháng.
Một tháng qua, đã mấy lần Tần Tang cảm nhận được có tu sĩ bay ngang qua nhưng không có Cơ Võ.
Cấm chế của động phủ cũng chưa từng có người động qua, không biết là Cơ Võ đã đi con đường khác hay là chưa rời khỏi Loạn Đảo thủy vực mà từ đầu tới cuối vẫn không thấy xuất hiện.
Tần Tang vẫn không có phong ấn Thực Tâm Trùng, nhưng Cơ Võ lại không có mắc câu, mười lần như một mồi nhử luôn mất hiệu lực!
Thời cơ qua rất nhanh, không thể để lại trì hoãn được!
Tần Tang thu hồi lại thủ hộ đại trận, lách mình ra khỏi động.
Quay đầu nhìn lại động phủ mình chỉ ở có một tháng này, phất tay lau đi dấu vết rồi lại rẽ sóng bay lên mặt nước.
Đang vào ban ngày, trên mặt nước vô cùng yên tĩnh, nhìn xung quanh chỉ thấy lẻ tẻ vài hòn đảo, không thấy bóng người lui tới.
Tần Tang hiện thân ở giữa không trung, hứng trí bừng bừng, tâm niệm vừa động Ô Mộc Kiếm liền từ Nguyên Thần bay ra.
Mộc linh kiếm thai tinh khiết dị thường lơ lửng trước mặt Tần Tang, dưới ánh mặt trời càng làm say lòng người.
Ô Mộc Kiếm khẽ run, truyền ra tiếng kiếm ngân vang, dường như đang nhảy cẫng lên.
-Đi!
Tần Tang tiện tay chỉ một cái.
Ô Mộc Kiếm sáng rực, bỗng nhiên biến mất.
Tần Tang khẽ quát một tiếng:
-Trở về!
Ô Mộc Kiếm lại quay trở về lơ lửng trước mặt Tần Tang, khí thế của Ô Mộc Kiếm đại biến, ẩn chứa sát ý kinh thiên.
Tần Tang chăm chú nhìn bản mệnh linh kiếm của mình, kiếm thai tinh khiết, bốn Sát Phù chỉnh tề xếp ở trên, tất cả đều là Sát Phù hoàn chỉnh.
Trong khoảng khắc hắn vừa đột phá Giả Đan cảnh thì Sát Phù thứ tư cũng được khắc họa hoàn chỉnh.