Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 725 - Chương 725: Hao Tổn Tinh Thần

Chương 725: Hao Tổn Tinh Thần Chương 725: Hao Tổn Tinh Thần

Bây giờ Hoàng Thì Trung xuất hiện bên trong khí độc hoa đào, ngồi khoanh chân không nhúc nhích ở trước căn nhà đá, không nhập định tu luyện mà lại giống như đang thủ vệ hơn.

Đủ tư cách để Hoàng Thì Trung thủ vệ canh giữ, trong Ma Diễm Môn chỉ có một mình Cưu Bào đạo nhân!

Xem ra,Cưu Bào đạo nhân hẳn là ở ngay bên trong.

Vẻ mặt Tần Tang khẽ thay đổi, mình đến đúng chỗ rồi!

Tầm mắt của hắn lướt qua Hoàng Thì Trung, nhìn về phía căn nhà đá đằng sau hắn ta. Cửa lớn của nhà đá đóng chặt, ký hiệu khắc trên cánh cửa bằng đã có ánh sáng từ cấm chế lúc ẩn lúc hiện.

Có cấm chế ngăn cản, không thể do thám bên trong nhà đá.

Tần Tang chăm chú quan sát, phát hiện cấm chế trên nhà đá tuyệt diệu lạ thường, nếu hắn tự mình phá giải thì cần phải phí nhiều sức lực, nhưng lại không tạo thành phiền toái lớn đối với Phi Thiên Dạ Xoa.

Cơ Võ đi đâu rồi?

Tần Tang dò xét xung quanh, không phát hiện tung tích của những người khác.

Bốn Đại Ma Diễm Sử chỉ còn lại hai người, Hoàng Thì Trung đã bị gọi đến để thủ vệ, Cơ Võ không thể nào không ở đây, địa vị của hắn ta còn cao hơn cả Hoàng Thì Trung.

Cưu Bào đạo nhân vô cùng xem trọng Cơ Võ, xem hắn ta như y bát truyền nhân để bồi dưỡng, Tần Tang từ lời của tên mds bị hắn bắt sống kia đã biết được Cơ Võ còn được thiên vị hơn cả Ngân Diễm.

Chẳng lẽ Cơ Võ ở bên trong nhà đá?

Tần Tang núp sau cái cây kiên nhẫn đợi một canh giờ vẫn không thấy Cơ Võ như trước, bên trong nhà đá không hề có chút động tĩnh nào.

Không thể chờ đợi thêm nữa!

Tần Tang thầm nghĩ, Cưu Bào đạo nhân có thể đang ở trong thời điểm quan trọng, thời gian càng dài thì biến số càng lớn, không thể kéo dài nữa, phải hành động ngay lập tức.

Muốn giết Cưu Bào đạo nhân thì đầu tiên phải giải quyết Hoàng Thì Trung, nếu không có Cưu Bào đạo nhân tu vi Kết Đan kỳ cộng thêm hai cao thủ Giả Đan kỳ thì Hoàng Thì Trung chỉ có thể chạy bán mạng.

Tần Tang dời ánh mắt đi, yên lặng suy nghĩ, Cưu Bào đạo nhân mới là quan trọng nhất, cho nên hắn không muốn làm phức tạp, không định bắt sống Hoàng Thì Trung.

Hắn đang nghĩ xem làm thế nào để loại trừ Hoàng Thì Trung, giải quyết bớt một đối thủ với thủ đoạn sét đánh và tốc chiến tốc thắng trước khi Cưu Bào đạo nhân phát hiện ra.

Nếu có thể giết chết Hoàng Thì Trung trong tình huống không kinh động đến Cưu Bào đạo nhân thì không thể tốt hơn nữa.

Tâm trí xoay chuyển, trong lòng Tần Tang đã vạch ra kế hoạch.



Hoàng Thì Trung ngồi yên như một bức tượng.

Khí độc hoa đào là vật kịch độc, Điểu thú vốn không dám tiến vào sơn cốc, thậm chí trong phạm vi mười dặm xung quanh sơn cốc cũng là cấm địa với vật sống.

Bởi vì như thế nên nơi này yên ắng khác thường, một chút âm thanh dù chỉ rất nhỏ đều có thể bị Hoàng Thì Trung phát hiện dễ dàng.

Đúng lúc này, Hoàng Thì Trung hình như nghe được cái gì đó, lỗ tai hơi nhúc nhích rồi đột nhiên mở mắt ra nhìn chằm chằm vào một gốc cây đào cách đó không xa.

Chỉ thấy trên gốc cây đào kia có một nhánh cây khẽ run giống như là bị gió tác động, mấy cánh hoa đào chậm rãi rơi xuống.

Là mình nghe nhầm à?

Trong mắt Hoàng Thì Trung lóe lên một chút kinh ngạc, phát hiện ngoại trừ mấy cánh hoa này thì không còn gì khác thường, bao gồm cả linh trận trong khí độc hoa đào, tất cả đều như bình thường.

Hắn ta nhẹ nhàng lắc đầu, thần kinh hơi buông lỏng một chút, vừa muốn nhắm mắt lại dưỡng thần thì lại nhác thấy bên trái có một luồng gió đánh úp tới, sắc mặt nhất thời thay đổi!

Khóe mắt hắn ta thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu đen, tốc độ cực kỳ khủng khiếp, trong nháy mắt đã sắp đến gần hắn ta.

Có người!

Hoàng Thì Trung khiếp sợ, vừa nãy không phải ảo giác của hắn ta, thật sự có kẻ xâm nhập vào.

Đối phương vậy mà lại yên lặng không một tiếng động đi xuyên qua linh trận và khí độc để tiếp cận mình, hơn nữa đã gần trong gang tấc, không ngờ bây giờ bản thân mới nhận ra!

Hoàng Thì Trung giàu kinh nghiệm, tuy rằng kinh hãi nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng một cách chính xác, hắn ta không chọn chạy trối chết, mà trước tiên nửa người trên xoay lại, nhìn thẳng vào hướng kẻ địch đang đến, siết chặt hai nắm đấm và bắt đầu đánh trả.

Hoàng Thì Trung tận mắt nhìn thấy Phi Thiên Dạ Xoa đeo mặt nạ thì trong lòng trầm xuống, sức mạnh của Phi Thiên Dạ Xoa cực kỳ đáng sợ, khiến Hoàng Thì Trung hoảng sợ không thôi, biết rõ bản thân chắc chắn không phải là đối thủ của Phi Thiên Dạ Xoa nên lập tức mở miệng kêu cứu với Cưu Bào đạo nhân.

-A a…

Miệng Hoàng Thì Trung vừa há ra thì đột nhiên trước ngực chợt lạnh ngắt, toàn thân không còn sức lực, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, đồng thời cổ họng đau nhức, bị móng quỷ siết chặt cổ.

Hắn ta miễn cưỡng cúi đầu xuống, xuyên qua móng quỷ nhìn thấy trước ngực mình lộ ra một mũi kiếm trông giống như phỉ thúy. Hắn ta đối phó với Phi Thiên Dạ Xoa đánh lén, nhưng lại không ngờ rằng còn có một kẻ địch khác ẩn náu trong bóng tối, hơn nữa còn có một thanh kiếm sắc bén như vậy.

Áo cà sa trên người mình lại bị đâm thủng dễ dàng như thế.

Kiếm khí hỗn loạn điên cuồng tràn vào trong cơ thể của Hoàng Thì Trung và tàn phá khắp nơi, thứ bị mang đi không chỉ là khí lực của hắn ta mà còn có tính mạng của hắn ta, thần thái trong đôi mắt Hoàng Thì Trung nhanh chóng tan biến.

Đoạn khí mà chết.

Lúc này, Tần Tang cũng mang chiếc mặt nạ tương tự mới hiện thân, xuất hiện bên cạnh Hoàng Thì Trung, ra lệnh Phi Thiên Dạ Xoa thu tay lại, nhẹ nhàng đỡ lấy thi thể của Hoàng Thì Trung.

Lần ám sát này thoạt trông đơn giản nhưng thật ra lại cực kỳ hao tổn tinh thần, mỗi một thời cơ đều cần khống chế thật tỉ mỉ, nếu không sẽ cho Hoàng Thì Trung cơ hội để cầu cứu.
Bình Luận (0)
Comment