Chương 731: Nhẫn Sắt
Chương 731: Nhẫn Sắt
Coi như có thể khôi phục, chỉ sợ không có khả năng một sớm một chiều liền có thể thành công.
Nhưng Tần Tang không dám để cho Phi Thiên Dạ Xoa ngừng chiến, chỉ cần có thể đoạt được Kim Đan của Cưu Bào Đạo Nhân, cho dù phải hủy Phi Thiên Dạ Xoa ở nơi này cũng không hề đáng tiếc!
-Chết đi!
Cưu Bào Đạo Nhân đột nhiên gào to một tiếng.
Giống như con thú bị nhốt đang gào thét trong tuyệt vọng, mang theo hận ý ngút trời, không còn giống tiếng người nữa.
Tần Tang giật mình thấy cơn lốc ma khí bất chợt ngừng lại.
Sau một khắc, đột nhiên nổ tung!
-Ầm ầm!
Một nháy mắt, sơn cốc chìm trong bóng tối như Vĩnh Dạ* giáng thế.
*Vĩnh Dạ: Đêm dài vô tận.
Ma khí cuồng bạo xung kích bốn phương tám hướng, tinh thần Tần Tang căng chặt, gắt gao nhìn chằm chằm trung tâm trận chiến, cuối cùng nhìn thấy hai bóng đen bị nổ bay.
Phi Thiên Dạ Xoa đập mạnh vào ngọn núi bên cạnh, toàn thân bị khảm sâu vào trong ngọn núi.
Tần Tang không quá chú ý Phi Thiên Dạ Xoa, lập tức lia mắt đến bóng đen còn lại.
Cưu Bào Đạo Nhân văng xuống tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất, ngay sau đó thân thể hắn bỗng nhiên bắn lên, từ hố sâu nhảy ra, lảo đảo trốn ra bên ngoài.
-Còn chưa chết?
Tần Tang âm thầm nhíu mày, không đợi Phi Thiên Dạ Xoa, lập tức thao túng Thập Phương Diêm La Phiên tiến lên ngăn cản.
Không ngờ, Cưu Bào Đạo Nhân bay chưa được bao xa, thân thể đột nhiên cứng đờ, ngã rầm xuống mặt đất.
Hắn vươn người một cái, nhưng vẫn không thể đứng lên, thật giống như có kẻ đang tranh đoạt thân thể hắn, cả người co giật, không thể khống chế nổi.
Cưu Bào Đạo Nhân gấp gáp hét ầm lên.
-Ngươi muốn làm gì!
-Ta là sư tôn của ngươi!
. . .
Tần Tang thấy vậy trong lòng khẽ động.
-Ầm!
Phần bụng Cưu Bào Đạo Nhân đột nhiên nổ tung, thân thể chia thành hai nửa, máu thịt tung toé, một đốm sáng từ vùng đan điền bay ra, hoá ra hắn muốn bỏ thân thể lần nữa, ý đồ điều khiển Kim Đan chạy trốn.
Nhưng vẫn chưa hết, Kim Đan của hắn vừa bay ra ngoài, chỗ đứt gãy trên thân thể đột nhiên hiện lên một hồn ảnh hư ảo, liều chết quấn lấy nguyên thần của Cưu Bào Đạo Nhân, lôi kéo Kim Đan hắn.
Tần Tang lách mình đến ngăn cản phía trước hắn, phất tay một cái.
Cửu U Ma Hỏa giáng xuống, bao trùm Kim Đan Cưu Bào Đạo Nhân.
Cùng lúc đó, bên trong Ma Hỏa phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến người ta sợ hãi.
-Ngươi rốt cuộc là ai! Lão phu với ngươi không thù không oán, vì sao muốn giết ta!
Cưu Bào Đạo Nhân bị Cơ Võ xé rách, chỉ còn tàn hồn, ngay cả tự bạo Kim Đan cũng không làm được, đang không cam lòng kêu to.
Tần Tang lạnh lùng nhìn hắn,
-Còn nhớ hàng vạn oan hồn dưới Âm Sát Uyên không? Bọn họ vẫn đang chờ các ngươi dưới cửu tuyền, ngươi đã sống quá lâu rồi!
Dứt lời, Tần Tang hừ lạnh một tiếng, bàn tay khẽ nắm, Cửu U Ma Hỏa hoàn toàn thôn phệ tàn hồn cuối cùng của Cưu Bào Đạo Nhân.
-Đùng!
-Leng keng!
Sau khi vang lên hai tiếng giòn tan, sơn cốc cuối cùng cũng gió êm sóng lặng.
Có điều cảnh đẹp đã mất, chỉ còn lại một vùng hoang phế.
Tần Tang thu hồi pháp bảo và Thập Phương Diêm La Trận, hắn chỉ thấy cơ thể vô cùng suy yếu, miễn cưỡng dựng lại tinh thần, ăn hai viên đan dược, nhìn trên mặt đất, phát hiện bên cạnh Kim Đan của Cưu Bào Đạo Nhân Kim Đan còn có một cái vòng sắt đen nhánh.
Hình dạng vòng sắt giống như chiếc nhẫn, nhưng không ngờ là, nó tựa như được chế tạo từ một khối Huyền Thiết bình thường, thậm chí còn có vài chỗ rỉ sắt.
Dùng thần thức giản lược quét qua cũng không cảm giác được chiếc nhẫn này có gì kỳ lạ, nó rất dễ dàng bị xem nhẹ.
Nhưng mà có thể may mắn tồn tại sau trận chiến vừa rồi, từ đầu đến cuối được Cưu Bào Đạo Nhân mang theo trên người, ngay cả chạy trốn cũng không quên, chiếc nhẫn này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
Tần Tang đi qua, đang muốn ngồi xuống nhìn kỹ, đột nhiên cảm giác được có một tầm mắt yếu ớt đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, phát hiện Cơ Võ thế mà vẫn còn sống.
Thân thể của hắn bị cắt thành hai nửa, máu chảy đã khô, nhuộm đỏ mặt đất, trông vô cùng thê thảm.
Khí tức của hắn cũng yếu ớt tới cực điểm, nhưng hắn vẫn nỗ lực trừng lớn hai mắt, nhìn Tần Tang, dựa vào ý chí kiên trì mới không chết đi.
Thấy Tần Tang chú ý tới mình, trong mắt Cơ Võ lóe lên ý cầu khẩn, đôi môi hơi hơi động một chút, nhưng đã không còn sức lực phát ra âm thanh.
Ánh mắt hắn trở nên vô cùng vội vàng.
Tần Tang và Cơ Võ nhìn nhau một hồi, liền hiểu được hàm ý bên trong ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng thở ra, nói:
-Ngươi yên tâm, ta và Hàn Sơn Thành không thù không oán, sẽ không động thủ với Cơ gia.
Sốt ruột trong mắt Cơ Võ lập tức lắng xuống, cuối cùng hai mắt nhắm lại, tắt thở chết đi.
Tần Tang nhìn thi thể Cơ Võ, không biết đang suy nghĩ gì, đứng tại chỗ một lúc, mới ngồi xổm xuống, rời lực chú ý sang hai kiện chiến lợi phẩm.
Kim Đan và Yêu Đan có bất đồng rất lớn, lộng lẫy giống nhau nhưng không có yêu khí dọa người.
Có điều, uy áp thuộc về cao thủ Kết Đan kỳ vẫn còn.
Hơn nữa, Cưu Bào Đạo Nhân vừa mới chết, ánh hào quang trên viên Kim Đan lưu chuyển, lấp lánh không gì sánh được, vô cùng có linh tính, làm cho người si mê.
Lấy ra một hộp ngọc, cẩn thận cất Kim Đan Cưu Bào Đạo Nhân vào, trên mặt Tần Tang không nhịn được lộ ra chút vui mừng, thở dài một hơi.
Chuyến này mặc dù gặp nhiều khó khăn trắc trở, nhưng mục đích quan trọng nhất đã đạt được.
Thu hồi Kim Đan, Tần Tang đưa tay nhặt nhẫn sắt lên, không khỏi âm thầm kinh ngạc, chiếc nhẫn này nặng hơn so với hắn tưởng tượng, quả nhiên không bình thường.
Tần Tang cầm nhẫn tỉ mỉ xem xét, phát hiện trong ngoài nhẫn sắt không có bất kỳ dấu vết lạ nào, vết rỉ hầu như đều ở mặt trong nhẫn, gần như nối thành một đường.