Chương 743: Bốc Hơi Nóng
Chương 743: Bốc Hơi Nóng
Nhưng lần não lão cũng mang theo thần sắc thất vọng mà xuống núi.
Năm nay tiết Đông Chí vừa qua khỏi, có điều bất ngờ là, người chủ trì lễ tế thiên lại đổi thành Thái tử. Vậy mà ngay đêm của ngày Đông Chí đó tuyết lại rơi, chỉ sau một đêm trời đã trở nên lạnh.
Mặt đất bao phủ trong một làn áo bạc.
Sáng sớm hôm sau.
Cư dân Tiên Duyên Thành thức dậy thật sớm, quét dọn tuyết đọng ở môn đình, hài tử thì nghịch phá trong đống tuyết. Hôm nay lại không có nhiều thương hộ ra vào thành, trên đường lớn đều thưa thớt người, chỉ có ông bán than là lặp đi lặp lại gào to rao bán.
Vị trí của Tiên Duyên Thành nằm ở phía tây của Tường Long Sơn, đường cái to nhất trong thành vừa hay đối diện với Tường Long Sơn, cho nên thành này ở hướng Đông Tây, phía tây Tiên Duyên Thành nối với cửa thành Tây, ngoài thành lại là một con đường đá thẳng tắp nối thẳng tới đô thành.
Lúc này, nhìn theo hướng Đông trên đường cái rộng lớn có một đạo sĩ trẻ tuổi đang đi đến.
Hắn ăn mặc đạo bài sạch sẽ gọn gàng. Tuyết ngừng rơi thì trời cũng trở nên trong xanh hơn, trên đường phố có chút tuyết đọng đã bắt đầu tan chảy, trên chân dính vào lấm ta lấm tấm vài điểm bùn, chẳng qua cái này cũng không ảnh hưởng đến cảm nhận của người khác đối với vị đạo sĩ này.
Hắn nhìn cực kỳ trẻ tuổi, chỉ có chừng hai mươi tuổi, nhưng lại mang trên người một loại khí chất làm cho người khác không thể xem thường.
Người này chính là Tần Tang.
Hắn về đến Tường Long Sơn liền đem Hồi Long Quán ở bên trong Truyền Âm Phù đều nhìn sơ qua một lần, phát hiện không có sự tình nào cấp thiết, lại nhớ tới đề nghị của Kỳ Nguyên Thú nên đành trốn vào trong thành, thay đổi một bộ đạo bào hết sức bình thường, làm ra vẻ mình là một đạo sĩ phàm trần.
Hắn cũng không dùng linh lực mà bộ hành đi lại trên bùn tuyết. Hắn cũng không thèm để ý đến việc nhiễm phải bụi trần, cũng chẳng có mục đích gì, chỉ đơn thuần là nhìn trái nhìn phải một chút, vì chính bản thân hắn cũng không biết mình đến tột cùng là muốn tìm kiếm cái gì.
Vào lúc này, quả thật chính mình đã lựa chọn sai thời điểm để xuống núi.
Trời đông giá rét khiến bách tính phàm trần bách tính hiếm khi đi ra ngoài, nên trên đường đi rất thưa thớt người, muốn nhìn một lần khung cảnh nhộn nhịp cũng không thể thấy được nhiều người đến như vậy.
-Tiểu đạo sĩ. . .
Tần Tang nhanh chân đi lại trên đường cái, ngay tại lúc đang lan man suy tư về việc chính mình có nên đi đến đô thành hay không, nơi đó chắc sẽ nhộn nhịp đông người hơn.
Đột nhiên lại nghe được một tiếng kêu gọi.
Tần Tang trái phải xem xét, trên đường cái chỉ có một mình mình là đạo sĩ, nên đã nhìn theo tiếng gọi, liền nhìn đến một vị phụ nhân lớn tuổi đứng trước cửa viện lạc đang mở một nửa cánh cửa ở phố bên cạnh, đang nhìn hướng mình ngoắc tay.
Trên thân lão phụ nhân mặc một bộ y phục cũ kỹ, tuy khắp nơi đều có tầng tầng miếng vá nhưng trông lại cực kỳ chỉnh tề mà lại sạch gọn.
Mặt mũi lão nhân nhăn nheo, nhìn sơ qua thì chắc đã qua bảy mươi tuổi, nhưng lấy nhãn lực của Tần Tang thì có thể nhìn ra số tuổi thật sự của phụ nhân không có lớn như thế, chỉ là vì sinh hoạt quá khốn khổ khiến bà chưa già mà đã yếu.
-Tiểu đạo sĩ, ngươi cũng đến để cầu tiên nhân sao?
Lão phụ nhân đi ra phía ngoài một bước, dưới chân lại bị trượt đi, nên vội vàng vịn vào bức tường, nhưng trên mặt vẫn là biểu hiện nhiệt tình, chăm chú nhìn Tần Tang:
Ngươi mới sáng sớm đã xuống núi, khẳng định là do trên núi quá lạnh. Ai lại có thể nghĩ đến năm nay tuyết đến sớm như vậy! Người còn chưa có ăn cơm đi? Trong nhà vừa nấu một ít cơm, chi bằng ngươi vào nhà ăn chút gì đó sẵn tiện sưởi ấm thân thể.
Tần Tang đang không biết nên đi đâu, hiện tại nhận được lời đề nghị nên cũng không suy nghĩ nhiều, gật gật đầu rồi đi tới hành lễ với phụ nhân, hắn giữ lễ mà cất lời:
-Đa tạ nữ thí chủ, tiểu đạo xác thực từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn uống qua chút gì, như vậy tiểu đạo liền cung kính không bằng tuân mệnh.
-Ngươi đó tiểu đạo sĩ, khách khí cái gì không biết. . ."
Lão phụ nhân oán trách Tần Tang, quay đầu mở miệng gào to:
-Đương gia, đương gia, nhiều miệng ăn, ngươi xem mà múc chén cơm. . .
-Nào có nhiều người như vậy?
Một vị lão hán thò đầu ra từ bên trong kho củi, hắn nhìn Tần Tang một cái, ánh mắt liền hơi hơi sáng lên.
Sau khi đã nhìn thấy Tần Tang, bỗng nhiên lại nhìn đến lấm tấm bùn dính trên chân thiếu niên trước mắt khiến đáy mắt lão hán lóe qua một tia thất vọng, nên chỉ thấp giọng 'A' một tiếng, liền quay đầu trở về.
Tiểu viện không những vô cùng chật hẹp mà còn cũ nát đến không tưởng.
Tuy nhiên ở Tiên Duyên Thành không khó bắt gặp những căn nhà nhỏ rách nát như thế này. Mũi Tần Tang vô cùng thính, vậy mà đã ngửi được mùi cơm chín trộn lẫn từ đám tro củi bay tới, đều là nhờ hắn đã nếm qua cơm canh đạm bạc tại Thanh Dương Quán.
Đôi vợ chồng già đoán chừng là không có tiền tu sửa.
Đi theo lão phụ nhân vào trong, đập vào mắt hắn là hai gian nhà đá thấp bé, bên trên cửa gỗ kéo căng lấy một tầng cỏ tranh thật dày. Ban nãy khi vừa mở cửa ra, liền có một cỗ mùi hương thảo dược nồng đậm xông vào mũi, lập tức lấn át mùi cơm chín.
-Cầu Tiên, mau gọi đạo trưởng.
Lão phụ nhân dẫn ra một tiểu hài tử, hài tử nhìn vô cùng gầy yếu, xanh xao vàng vọt, Tần Tang vừa xem qua đã biết là trung khí không đủ, bệnh tật sẽ thường xuyên quấn thân.
Bên trong phòng tối tăm mù mịt, lờ mời có thể thấy được một cái bàn bát tiên đã bị què mất một chân nên phải dùng tảng đá nhỏ kê lên. Phía trên bàn chỉ có duy nhất một cái bát, có thể nhìn thấy bên trong là thang thuốc đen sì sì vẫn còn đang bốc hơi nóng, vừa nhìn đã biết là nấu cho tiểu hài tử này rồi.