Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 744 - Chương 744: Không Một Tiếng Động

Chương 744: Không Một Tiếng Động Chương 744: Không Một Tiếng Động

Hài tử e lệ trốn ở phía sau lão phụ nhân, len lén thăm dò Tần Tang một cái, nhưng lúc chạm đến ánh mắt của Tần Tang liền nhanh chóng rụt về lại, vẫn như cũ không dám lên tiếng.

-Ngươi đứa nhỏ này. . .

Lão phụ nhân yêu thương sờ lên mái tóc của thiếu niên, lại không có trách cứ, rồi mới dời sự chú ý sang chỗ Tần Tang:

-Đây là đứa cháu trai đầu tiên của ta, cha mẹ hắn chết sớm, từ nhỏ thân thể lại yếu đuối, không thể ra gió được nên ta cũng không dám để cho hắn ra ngoài. Nên tâm tình nhút nhát, sợ gặp người lạ, ai. . . Tiểu đạo sĩ ngồi trước, cũng xin đừng ghét bỏ cơm canh đạm bạc, chỉ cần nhét đầy cái bao tử là được."

-Bần đạo không kén ăn.

Tần Tang nghiêm túc nói, không chút khách khí ngồi ở bên bàn.

Cầu Tiên phải để tổ mẫu dỗ dành một lúc rồi mới dám trở về bên cạnh bàn uống thuốc.

Đen sì thang thuốc, đối một cái hài tử nho nhỏ mà nói thì thực sự rất khó nuốt xuống. Vậy mà Cầu Tiên lại bưng bát lêm, nhanh chóng uống từng ngụm thuốc lớn, dường như không cảm thấy một chút đắng chát nào.

Lão hán bưng trên tay khay đồ ăn, nhìn qua thì so với cơm canh năm đó hắn ăn Thanh Dương Quán còn thô sơ khó nuốt hơn vài phần. Tần Tang vậy mà lại ăn đến ngon ngọt, ăn như hổ đói.

-Đừng nóng vội, từ từ ăn, nồi bên trong còn nhiều hơn. . .

Lão phụ nhân chính mình cũng không ăn mà vui cười hớn hở nhìn xem Tần Tang ăn, đột nhiên nói:

-Đương gia, cha mẹ của Cầu Tiên nếu là không có bệnh thì bây giờ cũng lớn cỡ này rồi.

Lão hán đặt bát cơm xuống, sờ sang bên cạnh tìm kiếm tẩu hút thuốc. Sau khi hút một hơi, lão mới trầm trầm giọng nói:

-Ta không học thần tiên ăn gió nằm sương gì gì đó, mà ta tự mình tìm kiếm!"

Động tác bới cơm của Tần Tang bỗng nhiên dừng lại, lại tăng thêm tốc độ nuốt xong cơm.

Lão phụ nhân còn đang muốn bới thêm cơm cho hắn nhưng Tần Tang lại lắc đầu cự tuyệt:

-Sắc trời đã không còn sớm, bần đạo còn phải rời đi. . .

Nói xong, tầm mắt Tần Tang nhìn sang phía Cầu Tiên, chầm chậm đi tới chỗ y.

Cầu Tiên đối với Tần Tang cũng không có sợ hãi đến như thế, tuy có có chút co rúm lại, nhưng hắn vẫn lấy chút dũng khí, nâng ánh mắt sáng long lanh của mình lên nhìn xem Tần Tang.

Tần Tang ngồi xổm xuống, sờ sờ mái tóc của Cầu Tiên, lấy ra từ trong lồng ngực một cái ngọc bội mờ nhạt đeo lên trên cổ cho Cầu Tiên, rồi mới mở lời:

-Đa tạ ba vị thí chủ cho bần đạo một bữa cơm chi ân. Bần đạo có một khối khuyết ngọc, cũng không thành kính ý, nay liền đem tặng cho Cầu Tiên. . .

Cầu Tiên cũng không có linh căn.

Viên ngọc bội này được cắt ra từ một khối Hoàng Thạch vô cùng quý giá, gần như cũng không tính là ngọc. Chỉ là Tần Tang đã lưu một cái cấm chế đơn giản ở phía trên nó rồi, sẽ không đến nỗi tạo ra hy vọng cho các tu tiên khác, mà viên ngọc bội này lại có thể trợ giúp Cầu Tiên điều trị thân thể.

Bệnh ở trên người hắn thì đại phu phàm trần cũng chỉ có thể bó tay chịu thua, vậy mà Tần Tang lại có thể tiện tay chẩn trị.

Phu thê lão hán năm rộng tháng dài đều ở cùng một chỗ với Cầu Tiên cũng có thể thu hoạch được không ít chỗ tốt.

-Như vậy thì làm sao được. . .

Lão hán vội vàng thả xuống tẩu hút thuốc.

Phu thê hai người gấp gáp chạy sang, khi xem tới rõ ràng nó cũng không phải là ngọc bội trân quý gì mới an tâm nhận lấy.

Cầu Tiên vuốt vuốt ngọc bội, rõ ràng là cực kỳ ưa thích nó, đột nhiên ôm chặt lấy chân của Tần Tang, rồi lại chạy về giấu đi miếng ngọc bội.

Lại là một trận mời chào hắn ở lại. Lúc này tổ tôn ba người đang muốn đưa Tần Tang ra cửa, đột nhiên từ bên ngoài lại truyền đến một trận thanh ấm gấp rút, sau đó lại có người lớn tiếng hô hoán, giọng nói mang theo vài tia lo lắng nghẹn ngào.

-Ngô đại phu! Ngô đại phu. . .

-Là lão đại của Lưu gia!

Ngay khi lão phụ nhân nghe được giọng nói gấp gáp bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, bà cả kinh nói:

-Chẳng lẽ là Lão thái của Lưu gia đã. . .

Lão hán nghĩ nghĩ rồi cũng 'Ừm' một tiếng, ngữ khí nói ra lại hết sức bình thản:

-Tuổi tác lão ta cũng đã xấp xỉ chín mươi hai, sợ là không qua được cửa ải này rồi.

Lão phụ nhân tiếc hận nói:

-Chậc, một vài ngày nữa là nàng dâu của con trai trưởng đã lâm bôn, cái tin dữ này sợ là nàng ta sẽ không chịu đựng được mất. . .

-Một nhà năm thế hệ sống chung, còn cái gì có thể tiếc nữa.

Lão hán quay người khoác lên áo bông,

-Ta đi qua nhìn một chút xem có cần giúp đỡ không. Bà ở nhà xem chừng chăm lo cho Cầu Tiên, nếu nghe được động tĩnh gì thì đừng chờ ta, cứ ăn cơm trước đi.

Tần Tang bước ra ngoài sân, nhìn xem bóng lưng vội vàng của lão hán, đột nhiên biết mình muốn xem cái gì.

. . .

Lưu gia.

Năm đời đều ở chung một nhà, nghiễm nhiên là cái đại gia tộc.

Lúc này Lão thái gia đang ở bên ngoài phòng, đứng đấy to to nhỏ nhỏ cùng mấy chục người, nhìn qua thì già trẻ đều đủ cả, cùng với nhà lão hán cô đơn quạnh quẽ, hình thành so sánh đối lập rõ ràng.

Những người này tụ tập ở bên ngoài phòng, thần sắc ai nấy đều nghiêm túc, không dám thở mạnh. Các tiểu hài tử cũng biết rõ bầu không khí có phần không đúng, nên đã quy quy củ củ đứng ở bên cạnh phụ mẫu, không dám hồ nháo.

Ở bên trong phòng yên ắng đến không một tiếng động.

Ngô đại phu vẫn chưa tới.

Tất cả mọi người đang chờ đợi đều trở nên nóng nảy.

Đúng lúc này đột nhiên bên trong phòng truyền ra một tiếng kêu to.

-Phu nhân thằng cả!

-Phu nhân thằng cả đâu! Mau vào!
Bình Luận (0)
Comment