Chương 745: Tình Đời
Chương 745: Tình Đời
Chúng phụ nhân luống cuống tay chân mà dìu một thiếu nữ bụng đã lớn vượt quá mặt đi vào.
Nằm trên giường là một lão nhân đã già nua, khí tức của hắn đang cực kỳ yếu ớt, mắt thường có thể thấy lão hít vào nhiều mà thở ra không được bao nhiêu, nhưng vẫn như cũ kiên trì ngoẹo đầu ra nhìn cánh cổng ở bên ngoài, đôi môi nhúc nhích như muốn nói điều gì.
Nàng dâu của con trai cả đã tiến vào, rõ ràng nàng trông có phần sợ sệt.
Lúc này cũng không truy cứu những cái lễ nghi rườm rà, những người đang ngồi bên giường vội vàng tránh ra để phu nhân của lão đại đi lại bên cạnh giường,
Lão nhân đục ngầu ánh mắt đột nhiên sáng lên, ngón tay hơi hơi nhúc nhích, người bên cạnh liền hiểu ý mà vội vàng nắm lấy bàn tay của lão nhân đặt lên bụng của nàng dâu.
Không ngờ, tay lão vừa mới đưa được đến một nửa thì ngón tay đã vô lực rơi xuống.
-Hầy!
Những người ở bên trong phòng đồng thời phát ra một tiếng thở dài.
Ngay tại một góc của gian phòng, không một phàm nhân nào ở dây có thể thấy có một đạo sĩ đang đứng ở đó.
Tần Tang lẳng lặng nhìn xem, tầm mắt rơi vào trên người lão nhân chết cũng không nhắm mắt kia, nhìn đến cặp mắt tràn ngập không cam lòng của lão nhân mà trong lòng như có điều gì đang suy nghĩ.
-Thọ gần chín mươi hai tuổi, một phủ năm đời sống chung đã là điều hiếm thấy ở phàm trần, vậy mà vẫn là chết không nhắm mắt?
. . .
Lão thái gia qua đời.
Liễu phủ lúc này chỉ toàn tiếng khúc bù lu bù loa.
Lúc này, Tần Tang đã sớm rời đi Liễu phủ, hắn đem thần thức thả ra, rà quét một vòng Tiên Duyên Thành, sau khi xác định không phát hiện điều gì bất thường mới bước nhanh ra khỏi thành, hướng thẳng kinh đô Cổ Uyên Quốc mà đi.
Hắn đi bộ đến kinh đô thì tiết trời cũng đã dần chuyển sang buổi trưa rồi.
Đô thành có thủ vệ, tự nhiên cũng không làm khó được Tần Tang.
Sau khi vào thành, hắn kinh ngạc phát hiện cửa hàng bánh bao ngày trước hắn thường xuyên ăn vậy mà vẫn còn tồn tại, lão bản bây giờ là con trai của chủ tiệm năm đó.
Tần Tang gọi vài vỉ bánh bao thịt, rồi từng ngụm lớn ăn hết chúng.
Sau khi Tần Tang giao xong tiền bánh bao liền chỉ vào bên cạnh cửa hàng bánh bao, nơi góc tường đang chồng chất lên một núi tuyết trắng xóa mà mở lời:
-Bên trong đó có một người.
Tay chân chủ tiệm luống cuống dùng xẻng đào lớp tuyết đọng lên.
Dưới lớp tuyết, có một bộ thi thể đã bị đông cứng.
-Nhanh… Nhanh đi báo quan…
Có người chết trước cửa tiệm, khiến ông chủ hoang mang lo sợ.
Bộ thi thể kia có tư thế nằm sấp, lúc chết cánh tay, ngón tay kiên trì bám trên đất.
Hắn cố gắng bò về phía trước, giãy dụa cầu sinh, mục đích muốn cầu cứu chủ tiệm, nhưng lúc bò được đến đó thì kiệt sức, bị đông cứng chết.
Cách tiệm bánh bao chỉ có mấy bước.
Nhưng mấy bước này cứ như rãnh núi.
Chủ tiệm bình tĩnh lại, bạo gan ngồi xổm xuống, phủi lớp băng tuyết trên người chết, nhìn thấy cách ăn mặc ăn mày của bộ thi thể, thấp giọng thở dài:
-Đúng là Tề lão đầu, hèn gì sáng nay không thấy hắn đến…
Tần Tang gạt dòng người vây xem ra, lẳng lặng rời khỏi.
...
Quốc đô Cổ Uyên Quốc.
Hoàng cung.
Trong đêm tuyết, tẩm cung hoàng đế đèn đuốc vẫn sáng trưng, rất ấm áp.
-Cút ngay!
Trong đêm tuyết, đột nhiên vang lên một tiếng thét gào xé rách rách sự yên tĩnh.
-Loảng xoảng!
Chén thuốc được cung nữ bưng trên khay, đều bị quốc chủ Cổ Uyên Quốc nằm trên long sàng hất bay ra ngoài.
Chén thuốc đổ, mùi thuốc gay mũi lan khắp tẩm cung.
Cung nữ ngã nhào ra sàn, cả người đen sì vì thuốc đổ, mặt cắt không còn giọt máu, quỳ trên sàn run lẩy bẩy.
-Nô tỳ đáng chết!
-Bệ hạ nguôi giận!
...
Ai nấy cũng qùy trong bóng đêm mịt mù.
Trên long sàng, quốc chủ Cổ Uyên Quốc xốc tấm chăn mỏng lên, muốn xuống giường, không ngờ cơ thể yếu đến mức không ủng hộ hành động này của hắn, cơ thể lung lay, may mà cung nữ nhanh tay lẹ mắt đỡ được, hắn mới thoát khỏi việc đập đầu vào sàn.
Quốc chủ Cổ Uyên Quốc gặng đẩy cung nữ ra, thử vài lần, nhưng không được.
Lúc này tóc tai hắn bù xù, cực kỳ nhếch nhác.
Hắn nằm trên giường, giống như điên, chỉ vào thanh niên áo quần tôn quý trên sàn, khàn giọng gào.
-Đi… Đi mời tiên sư ở núi Tường Long! Chỉ cần… Chỉ cần trị khỏi bệnh cho trẫm, có thể khiến trẫm trường sinh, trẫm đồng ý nhường lại nửa giang sơn, cùng tiên sư hưởng thụ phú quý…
Nam tử cẩm y chính là đương kim thái tử Cổ Uyên Quốc.
Thái tử quỳ đến bên giường, nói khẽ:
-Phụ hoàng chớ gấp, con lập tức đến Tường Long Sơn mời tiên sư, nếu tiên sư không xuất hiện, con sẽ quỳ mãi không dậy, nhất định mời được tiên sư xuống núi mới thôi, trị khỏi bệnh cho phụ hoàng…
-Trường sinh! Trẫm muốn trường sinh!
Quốc chủ Cổ Uyên Quốc hung tợn đập mép giường, hai mắt đỏ lòm, trừng thanh niên, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ.
Núi Thiếu Hoa quản lý rất nghiêm, cấm tuyệt đối tu tiên giả can thiệp vào phàm trần.
Mà Cổ Uyên Quốc là một nước nhỏ ít dân, quốc chủ nước này không có đủ tư cách lọt vào mắt thần của Thiếu Hoa Sơn.
Thái tử không dám trái lời, cố gắng trấn an:
-Vâng vâng… Con nhất định mời tiên sư thưởng pháp thuật trường sinh…
-Còn không đi!
Rốt cuộc mới khiến cho quốc chủ yên phận một chút.
Thái tử và đám quan thần rời khỏi tẩm cung hoàng đế.
Quốc chủ bệnh nặng, thái tử xử lý triều chính, hắn không nóng lòng khởi giá đi đến núi Thiếu Hoa, mà là về thư phòng ngồi xuống, cho lui hết, ngồi trên long ỷ, không động bút, nhíu mày suy nghĩ chuyện gì đó.
Đúng lúc này, chợt của phòng vang lên tiếng cọt kẹt.
Gió thổi làm ánh nến lay động.
Một tướng quân mặc áo giáp lách mình tiến vào, gấp giọng nói:
-Thái tử điện hạ, ngài thật sự nghe theo ý chỉ của bệ hạ, chắp tay dâng nửa giang sơn cho cái tên gọi là tiên nhân?