Chương 746: Đường Đạo Của Ta
Chương 746: Đường Đạo Của Ta
Thái tử lạnh lùng nói:
-Ngươi muốn bản cung kháng chỉ bất tuân, trở thành thứ bất trung bất hiếu?
-Thần không dám!
Tướng quân bước nhanh lên phía trước, cơ thể lực lưỡng chắn trước ánh nến, che khuôn mặt thái tử dưới chiếc bóng của mình.
-Tiên hoàng lấy hiếu trị quốc, nhưng không phải ngu hiếu. Thần vừa mới hỏi ngự y, bệ hạ bệnh tình nguy kịch, đầu óc mơ hồ, ngự y nói đây là bệnh động kinh. Vừa lúc thần có kết bạn với một vị thần y ở phàm trần, người này quen lấy rượu làm thuốc, danh chấn giang hồ, đang làm khách trong phủ của thần. Hắn sẽ phối với một loại rượu thuốc vô sắc vô vị, có thể chữa bệnh này…
Giọng tướng quân càng ngày càng thấp.
Sau một hồi, thái tử từ từ nhắm mắt lại, gật đầu:
-Đi thôi.
...
Đêm khuya.
Tẩm cung quốc chủ Cổ Uyên Quốc.
Một lão thái giám vội vàng đi tới, hình như hắn bị chuyện gì đó dọa sợ, vẻ mặt vô cùng bối rối và sợ hãi, đẩy cửa tẩm cung, rồi vấp phải bậc cửa, ngã vật xuống nền.
-Bệ hạ!
-Bệ hạ tỉnh lại đi!
-Bệ hạ tỉnh lại đi!
Lão thái giám dùng cả chân tay, bò đến một bên long sàng, dùng sức lay quốc chủ Cổ Uyên Quốc.
Quốc chủ Cổ Uyên Quốc từ trong mơ bừng tỉnh dậy, ánh mắt còn mê mang.
Lão thái giám gào khóc:
-Bệ hạ cẩn thận, âm mưu của thái tử…
-Phụt!
Đột nhiên một thanh kiếm sắc xuyên qua yết hầu của lão thái giám, máu nhuốm mũi kiếm khiến quốc chủ Cổ Uyên Quốc hoảng sợ run rẩy, triệt để thanh tỉnh, lúc này mới thấy rõ, cầm kiếm giết chết lão thái giám, đúng là thái tử!
Trên khuôn mặt thái tử, không còn sự kính cẩn nghe lời nữa mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng tận tâm gan.
-Nghịch tử!
Quốc chủ sợ hãi.
Thái tử ném thánh kiếm đầy máu xuống sàn, liếc mắt nhìn tướng quân bên cạnh, sải bước, không quay đầu ra khỏi tẩm cung.
Tướng quân bóp miệng quốc chủ Cổ Uyên Quốc, cưỡng ép uống ly rượu độc trong tay.
Rượu độc phát tác.
Giây phút hấp hối, hai mắt quốc chủ Cổ Uyên Quốc dần dần mất đi thần thái, lại còn không quên ước nguyện.
-Trường sinh… Trẫm muốn trường sinh…
...
Tường Long Sơn.
Bách tính cư ngụ ở thành Tiên Duyên nằm trước ngọn núi, cầu tiên giả xây nhà sống ở sau núi.
Trong rừng có một ngôi nhà tranh dột nát.
-Rầm rầm rầm…
-Tả huynh… Huynh dậy chưa…
Một nam tử dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, gõ cửa gọi lớn, nhưng vẫn không có một lời đáp lại nào.
Hắn đẩy mạnh vài lần, chẳng mở được, thế là vội vàng rời đi.
Sau một chốc, nam tử gọi vài người đến giúp đỡ, hợp lực xô cửa, cuối cùng phá được cánh cửa.
Vào trong nhà, thấy một thanh niên gầy tong teo ngồi xếp bằng trên chiếc giường trải đầy rơm rạ, đầu rũ xuống, dường như đã tắt thở.
-Tả huynh chết rồi!
Nam tử hoảng sợ nói.
Không ngờ, xuất hiện một cảnh tượng khiến người khác khó quên.
Những người bạn này của hắn, vậy mà không chút buồn bã nào, ngược lại vô cùng vui vẻ vây quanh thanh niên.
Có người nói:
-Tả huynh quy tiên!
Cũng có người nói:
-Tả huynh ăn gió uống sương, là bạn tri kỷ với tiên nhân, cuối cùng được bước lên tiên đạo.
Có người hâm mộ:
-Tả huynh đạo tâm kiên định, thiên địa chứng giám, nhất định khiến trời đất cảm động, được tiên nhân tiếp dẫn, phi thăng đến thế giới cực lạc, ngộ trường sinh.
...
Cuồng loạn như lũ quỷ.
Tần Tang trong tối lắc đầu, trở về Long Quan, chìm vào suy tư, đột nhiên sương mù ở Tường Long Sơn biến mất, nhẹ nhàng tán đi.
Sương mù dày đặc quanh quẩn nơi này đã nhiều năm, đột nhiên biến mất, trước nay chưa từng có dị tượng làm nhiều cầu tiên giả nhốn nháo.
-Sương mù tan rồi!
-Tiên nhân xuống núi thu đồ!
-Nhanh lên núi…
Nghe được tiếng hét ngoài nhà tranh, mấy người trong nhà tranh liếc mắt nhìn nhau, chen chúc chạy ra.
Lúc này, thanh niên mà đám người tưởng là đã chết kia, vậy mà chợt ngẩng đầu, run rẩy đứng lên, nuốt nắm tuyết cho vững bụng, thất tha thất thểu leo lên đỉnh núi.
Chỉ thấy đỉnh núi có một đạo quán, nào có tiên nhân gì.
Thanh niên như gặp phải sấm sét giữa trời quang, ngồi liệt trên mặt đất.
Bên bờ sông có Phủ Công.
Xa hoa tột cùng, diện tích chiếm hơn ngàn mẫu.
Chính là Công Tôn thế gia.
Không ai không biết, Công Tôn thế gia chia thành ngoại môn và nội môn.
Ngoại môn đều là phàm phu tục tử, nội môn thì chính là gia tộc Công Tôn chân chính, là gia tộc tiên giả dựa vào Thiếu Hoa Sơn, thay Thiếu Hoa Sơn thủ một phương.
Thực lực gia tộc Công Tôn yếu kém, đương đại gia chủ Công Tôn Ly, năm nay thọ nguyên hai trăm năm mươi ba tuổi, tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ.
Hôm nay, tất cả ở phủ Công Tôn đều mặc đồ trắng.
Công Tôn Ly mặc áo liệm, ngồi trên ghế thái sư, chờ đại nạn ập tới.
Trước mặt hắn, một thiếu niên mặc áo trắng quỳ trên nền.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Vẻ mặt Công Tôn Ly ngỡ ngàng, ngây ngốc nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa, thều thào nói.
-Lão phu vốn có thiên tư kết đan, nhưng do lúc trẻ tham luyến hồng trần, chỉ biết hưởng lạc, bỏ lỡ thời gian quý báu, khiến lúc năm mươi tám tuổi mới miễn cưỡng đạt Trúc Cơ.
Sau đó thọ nguyên tính đến trăm tuổi, hành động càng phóng túng hơn, trong phủ kiều thê mỹ thiếp thành đàn, sơn hào hải vị rượu ngon vô số, cho đến một trăm năm mươi tuổi, tu vi gần như không còn tiến bộ.
Khi đó mới chợt ngộ ra thời gian không còn nhiều nữa, vã mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Muốn thay đổi, cũng đã muộn màng, gượng dốc hết toàn lực đột phá trung kỳ thì đã hai trăm tuổi, lúc đó nguyên khí già yếu, muốn tiến cảnh là không thể nào.
Bây giờ đại nạn ập đến, mới biết ngày xưa như giấc mộng.
Nhớ đến ngày xưa, biết vậy chẳng làm! Biết vậy chẳng làm!
Thiếu niên ngây thơ nghe Công Tôn Ly nói chuyện, thấy Công Tôn Ly ngoắt hắn, nhanh chóng đến gần.
-Đông nhi!
Công Tôn Ly nắm chặt bàn tay thiếu niên, đột nhiên thở gấp, hai mắt trợn to, khó khăn nói hết câu cuối cùng:
-Thiên tư của con không kém hơn lão phu, sau khi bái nhập vào núi Thiếu Hoa, nhất định phải khổ tâm tu hành, chớ bị ngoại vật quấy nhiễu, ma diệt đạo tâm, đi theo vết xe đổ của lão phu!
Dứt lời, Công Tôn Ly chợt nghiêng đầu, qua đời.
Trong góc phòng, hư ảnh lóe lên rồi biến mất, không người nào trong phủ phát hiện ra.