Chương 747: Cơ Hội Ngàn Năm Có Một
Chương 747: Cơ Hội Ngàn Năm Có Một
Rời khỏi Công Tôn thế gia, Tần Tang cưỡi mây mà đi, phân biệt phương hướng một chốc, rồi cưỡi mây bay về phía đảo nhỏ.
Hắn đến Tường Long Sơn, đã được một tháng.
Một tháng qua.
Tần Tang không khổ tu trong động phủ như thường lệ, mà biến thành phàm nhân, hoặc trốn vào bóng tối, đi khắp các quốc gia lân cận Thiếu Hoa Sơn.
Hắn thấy được rất nhiều người.
Trong đó có ăn mày, có dân chúng tầm thường, có vương công quý tộc, có cầu tiên giả, cũng có tu tiên giả trong tán tu, và tương tự như gia tộc tu tiên Công tôn thế gia…
Tần Tang nghe theo đề nghị của Kỳ Nguyên Thú, trốn vào phàm trần.
Nhưng thứ hắn nhìn thấy, thứ hắn tận lực sưu tầm, đều là cảnh tượng tử biệt.
Không biết sau khi Kỳ Nguyên Thú biết được, có tức giận đến nỗi hộc máu hay không.
Đạo tâm Tần Tang rất kiên định, từ lâu đã xác định được con đường mình đi như thế nào, sẽ không dao động vì ngoại vật, cho nên hắn chỉ nhìn, nhìn những chấp niệm của người phàm tục trước khi chết, nhìn những người tu hành kia, đợi đại nạn ập tới mới biết thế nào là hối hận.
Về lại đảo.
Vân Du Tử đã đứng chờ.
Vẻ mặt Tần Tang thả lỏng, đáp mây xuống.
-Để tiền bối đợi lâu.
Vân Du Tử Lắc đầu, đánh giá Tần Tang một chút, hỏi:
-Lão đệ trốn vào phàm gian một tháng, nhìn đủ thế tục, không biết có cảm xúc gì?
Tần Tang lắc đầu:
-Đạo của người, không phải là của vãn bối, vãn bối chỉ là một người đứng xem, không nói được.
-Ở nhân gian muôn màu muôn vẻ, nội tâm thanh thản, cũng là một loại thu hoạch.
Vân Tử Du vuốt râu cười, không tiếp tục truy vấn, chuyển giọng, hỏi:
-Lão đệ nói có một việc nhờ ta giúp đỡ, không biết là chuyện gì?
Tần Tang trầm ngâm nói:
-Ta muốn xin tiền bối lấy trộm giúp ta Thanh Dương Cương Anh của Thanh Dương Ma Tông.
Lời vừa nói ra, ngay cả Vân Du Tử cũng giật mình, trầm giọng nói:
-Lão đệ nhớ kỹ, năm đó ngươi hỏi ta có được Càn Thiên Cương Anh từ đâu, ta lập tức khuyên ngươi đừng làm loạn, chẳng lẽ ngươi không nghe lọt tai?
-Mỗi câu nói của tiền bối, vãn bối đều khắc ghi trong tâm khảm, không dám quên.
Tần Tang không hề bị lay động:
-Chỉ là vãn bối có lý do không thể không làm, Càn Thiên Cương Anh có quan hệ với con đường kết đan của vãn bối, Càn Thiên Cương Anh trong động phủ tông chủ Thuần Dương Tông không thể được, chỉ có thể mưu đồ của Thanh Dương Ma Tông.
-Quan hệ đến con đường kết đan của ngươi?
Vẻ mặt của Vân Du Tử nghiêm túc lại.
Hắn là tu tiên giả, nhất tâm hướng đạo, đương nhiên biết con đường kết đan có hàm nghĩa gì, đổi là chính hắn, dù ngàn khó vạn hiểm, cũng muốn làm.
-Ngươi có biết, Thanh Dương Cương Anh có ý nghĩa gì đối với Thanh Dương Ma Tông không? Bọn họ tuyệt đối không thể nào mặc cho người lấy Thanh Dương Cương Anh đi.
Tần Tang gật đầu:
-Vãn bối biết Thanh Dương Ma Tông tuyệt đối không thể nào đồng ý, cho nên suy đi tính lại, chỉ có thể trộm.
Thanh Dương Cương Anh là gốc rễ của Thanh Dương Ma Tông.
Công pháp căn bản của Thanh Dương Ma Tông, nhất định phải dựa vào Thanh Dương Cương Anh thái nghén sinh ra ma hỏa.
Năm đó, tổ sư Thanh Dương Ma Tông khai sơn, phát hiện ra Thanh Dương Cương Anh ở Thần Cương Phong, từ đó mới có thanh danh, phát dương quang đại Thanh Dương Ma Tông, trở thành một đại ma môn uy chấn ở Tiểu Hàn Vực.
Nhưng mà, số lượng Thanh Dương Cương Anh có hạn.
Nhiều năm trước, Càn Thiên Cương Khí từ trên trời rơi xuống, rơi vào Thần Cương Phong, trải qua vô số biến hóa, biến đổi thành Cương Anh.
Sau đó, dù cho Càn Thiên Cương Khí có rơi xuống lần nữa, cũng không thể nào trùng hợp như vậy, lại rơi vào Thần Cương Phong, cho dù thật sự có, chưa hẳn có thể biến hóa thành Cương Anh một lần nữa.
Sau đó Thanh Dương Ma Tông thành lập, Thanh Dương Anh chỉ tiêu hao, chứ không cách nào bổ sung.
Mà một khi Thanh Dương Cương Anh hao hết, tìm không ra con đường nào khác, tương đương với căn cơ của Thanh Dương Ma Tông sẽ bị đứt gãy, chỉ còn danh nghĩa.
Tần Tang nằm ở phường thị Thanh Dương nhiều năm như vậy, điều tra cần thận, tra được rất nhiều thứ, biết số lượng Thanh Dương Cương Anh trên Thần Cương Phong không nhiều.
Dưới tình huống này, Thanh Dương Ma Tông tuyệt đối sẽ không cho phép những người khác nhúng chàm Thanh Dương Cương Anh, cho dù lấy pháp bảo đổi cũng không được.
Huống hồ gì, Thanh Dương Ma Tông có tổ tiên di trạch, vốn chẳng thiếu pháp bảo.
Cho nên Tần Tang không cách nào đổi, chỉ có thể trộm.
Vân Du Tử cũng không tiếp tục thuyết phục Tần Tang, mà giúp hắn suy nghĩ xem chuyện này có khả thi hay không:
-Trộm Thanh Dương Cương Anh? Mặc dù bây giờ Thanh Dương Ma Tông đã suy bại, nhưng trong môn phái vẫn có bốn vị trên Kim Đan. Tông chủ Thanh Dương Ma Tông, còn là cao thủ Kim Đan hậu kỳ, dù đại nạn sắp tới, khoảng cách Kết Anh còn xa, nhưng có tổ sư di trạch, thực lực chắc chắn cực kỳ đáng sợ… Ngoài lão phu, ngươi còn tìm ai giúp đỡ? Có mấy cao thủ Kết Đan Kỳ?
-Không có ai cả.
Tần Tang ngượng ngùng lắc đầu.
-Ngươi vãn bối tìm giúp đỡ, chỉ có mình tiền bối.
-Có điều, bây giờ bốn vị Kim Đan của Thanh Dương Ma Tông, đều đã đi khỏi. Vãn bối nghe được một vị đã bị ma môn phái đi gây chiến ở Đảo Thủy Vực, đại chiến ở Thiên Hành Minh, trước khi chiến sự kết thúc không thể rút lui.
-Một vị thì thay mặt Thanh Dương Ma Tông thủ ở thành Thanh Dương, chống lại Linh Triều, trước khi Linh Triều kết thúc sẽ không rút về.
Hiện tại trong môn chỉ có tông chủ Thanh Dương Ma Tông và một vị mới đạt Kim Đan, hơn nữa Tử Vi Cung sắp mở, tông chủ Thanh Dương Ma Tông chắc chắn sẽ không bỏ lỡ, chỉ cần hắn xuất hiện ở thành Thanh Dương, thì trong môn chỉ còn lại một vị Kim Đan!
Đây là cơ hội ngàn năm có một, sau khi trở về Tử Vi Cung, vãn bối chẳng thể nào tìm được một cơ hội tốt như vậy.