Chương 755: Hỏa Cức Thảo
Chương 755: Hỏa Cức Thảo
Nhưng lần này, động tĩnh rõ ràng không giống.
Sau buổi hội đấu giá, quan hệ giữa Tần Tang và tu sĩ Trúc Cơ thông qua Trân Bảo Lâu rõ ràng hơn nhiều.
Tần Tang cẩn thận, mặc dù mục đích của hắn là đến Thanh Dương Ma Tông, nhưng sẽ không ngốc đến nỗi bại lộ ý đồ chân chính của mình, gây nghi ngờ, phải trả giá đắt.
Vừa tối bộ sát thi cũng được bán đi, tiếc là đối phương không phải đệ tử Thanh Dương Ma Tông.
Hiện tại, trong tay Tần Tang còn ba bộ sát thi, có hai bộ sát thi Trúc cơ Hậu Kỳ chuẩn bị giữ lại cho mình dùng, nhưng vì kết đan là chuyện lớn, nên bán cũng phải bán.
Có điều, sát thi Trúc Cơ Hậu Kỳ quá gây chú ý, Tần Tang không dám tùy tiện ra tay.
Từng ngày trôi qua.
Khoảng cách bắt đầu hội đấu giá không đến một tháng, Trân Bảo Lâu đột nhiên truyền tới tin tức, một vị cao thủ của Thanh Dương Ma Tông muốn gặp Tần Tang một lần.
Biết được tin này, trong lòng Tần Tang hơi động, người hắn đợi rốt cuộc đã đến!
Tần Tang cố nén gấp gáp, tính toán hai ngày sau sẽ lên đường gặp người này.
...
Chạng vạng tối ngày thứ ba.
Tĩnh thất Trân Bảo Lâu.
Tần Tang mặc bộ áo bào đen, đi vào Trân Bảo Lâu, lập tước được quản sự đưa và tĩnh thất, lúc này một nam tử trung niên có khí chất nho nhã đáng ngồi bên trong, không che mặt, khoan thai uống trà.
Ngây người ở phường thị Thanh Dương hai mươi tám năm, đối với cao thủ Thanh Dương Ma Tông, Tần Tang có biết đôi chút.
Người này tên là Văn Ngạn Kiệt, nghe nói Thanh Dương Ma Tông trọng nghĩa khinh tài, bảo vệ hậu bối, thanh danh không tệ, một tay dày công tôi luyện Thanh Dương Ma Hỏa.
-Trước mặt thì ra là Văn đạo hữu!
Đợi quản sự Trân Bảo Lâu lui ra, Tần Tang làm cho giọng mình vừa khàn vừa tang thương, ngồi xuống trước mặt Văn Ngạn Kiệt.
Hai mắt Văn Ngạn Kiết nhắm tịt, buông chén trà xuống, nhìn Tần Tang:
-Đạo hữu nhận ra Văn mỗ?
-Khó mà không nhận ra.
Tần Tang quái dị cười:
-Danh khí Văn đạo hữu cực lớn, ở phường thị Thanh Dương không ai mà không biết ngươi, lão phu không chỉ như sấm rền bên tai, lỗ tai như mọc kén. Không ngờ văn đạo hữu cũng có hứng thú với luyện thi, xem ra sát thi của lão phu có thể bán được giá tốt.
Văn Ngạn Kiệt thản nhiên nói:
-Luyện thi chẳng qua là công cụ, không khác pháp khí, đối với thứ có thể tăng thực lực, Văn mỗ rất có hứng thú. Còn bán được bao nhiêu tiền, phải dựa và phẩm chất luyện thi của đạo hữu… Mấy ngày trước loại kia đều bán đấu giá, không mang ra ngoài bán.
Tần Tang biết, lấy thực lực Văn Ngạn Kiệt, sát khí phổ thông không có khả năng bị hắn nhìn trúng, mở túi Thi Khôi, đem bộ sát thi Trúc Cơ Trung Kỳ gọi ra.
-Đạo hữu xem bộ này thì thế nào?
Ánh mắt Văn Ngạn Kiệt sáng lên, đưa thần thức ra, đảo qua đảo lại trên thi thể, liếc nhìn Tần Tang:
-Đạo hữu quả nhiên không phải người bình thường, khó trách Văn mỗ không nhìn thấu thực lực của đạo hữu! Trong tay đạo hữu sợ còn sát thi mạnh hơn?
Tần Tang hỏi lại:
-Bộ sát thi này cũng không lọt được vào pháp nhắn của Văn đạo hữu?
-Vẫn quá yếu.
Văn Ngạn Kiệt lắc đầu, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn gần Tần Tang, giọng điệu trầm thấp:
-Trong tay đạo hữu chắc chắn còn sát thi Trúc Cơ Hậu Kỳ, không cần che che giấu giấu, lấy ra hết đi, văn mỗ đều muốn.
Tần Tang nhất định muốn bán, nhưng tư thế và giọng điệu của Văn Ngạn Kiệt, ẩn chứa một loại nguy hiểm, khiến Tần Tang âm thầm nhíu mày.
Không biết người này đang nói nhảm, hay là cố ý làm.
Bản tính người này, chỉ sợ không quá giống với lời đồn đãi.
Đương nhiên hăn không sợ Văn Ngạn Kiệt, hắn hiểu rất rõ phường thị Thanh Dương, không kém hơn bất cứ người nào ở Thanh Dương Ma Tông. Thế lực trong phường thị rất phức tạp, sau khi Thanh Dương Ma Tông suy thoái, e là không thể nào một tay che trời.
Dù cho muốn bán, cũng không thể quá mềm yếu, nếu không ngược lại sẽ để Văn Ngạn Kiệt táo tợn hơn, nói bốn trả ba.
Tần Tang suy nghĩ, bỗng nhiên đứng dậy quát:
-Văn đạo hữu có ý gì, chẳng lẽ muốn ép mua ép bán hay sao?
Thấy dáng vẻ của Tần Tang, ánh mắt Văn Ngạn Kiệt sáng lên:
-Văn mỗ quả nhiên đoán không sai, đạo hữu đang do dự điều gì? Trong tay Văn mỗ không thiếu pháp khí cực phẩm, đạo hữu cứ nói giá là được.
Tần Tang hừ lạnh:
-Bộ sát thi kia, là át chủ bài của lão phu, đang muốn ỷ vào nó tiến vào chiến trường Cổ Tiên, những pháp khí khác, có thể mạnh hơn so với sát thi sao? Văn Đạo hữu đừng nói si nói mộng nữa, hôm nay coi như lão phu chưa từng gặp Văn đạo hữu!
Tần Tang cất sát thi, xoay người rời khỏi, lại bị Văn Ngạn Kiệt chặn.
-Văn đạo hữu có ý gì!
Tần Tang ra vẻ khiếp sợ.
Văn Ngạn Kiệt ung dung nói:
-Đạo hữu chớ hiểu lầm, Văn mỗ là thành tâm giao dịch, nhìn xem đây là cái gì?
Nói xong, Văn Ngạn Kiệt lấy một chiếc hộp ngọc từ túi Giới tử, bên trong có một gốc cỏ nhỏ, có điều gốc cỏ này toàn thân màu đỏ, hộp ngọc mở ra, nhiệt khí cuồn cuộn tản ra, khiến nhiệt độ trong tĩnh thất tăng cao.
-Hỏa Cức Thảo?
Nhìn thấy bụi linh thảo này, Tần Tang khác bất ngờ, không ngờ lại có thể thu hoạch lớn như vậy.
Hỏa Cức Thảo, chính là một trong nhưng linh dược chữa trị thi biến.
-Không sai, là Hỏa Cức Thảo.
Văn Ngạn Kiệt gật đầu:
-Mấy lần đạo hữu giao dịch, đều muốn loại linh dược này, Văn mỗ suy đoán, đạo hữu luyện thi, vô ý dẫn thi khí thi độc nhập thể… Vội vã như vậy, chỉ sợ thương thế không nhẹ? Đạo hữu đã nhận ra Hỏa Cức Thảo, hiệu quả không cần Văn mỗ lắm lời nữa. Gốc Hỏa Cức Thảo này, đổi lấy sát khí của đạo hữu được không?