Chương 756: Cuối Cùng Cũng Có Tin Tức
Chương 756: Cuối Cùng Cũng Có Tin Tức
Trong khoảng thời gian bán luyện thi này, Tần Tang yêu cầu dùng linh dược đến đổi, người có tâm nhất định có thể đoán được luyện thi chủ có thể bị phản phệ, mới có thể vội vã như vậy, không tiếc táng gia bại sản để đổi lấy thuốc.
Ma tu thi đạo, bị luyện thi phản phệ, là chuyện thường, hợp tình hợp lý.
Chính vì nguyên nhân đó, sẽ không ai nghi ngờ ý đồ chân chính của Tần Tang.
Một gốc Hỏa Cức Thảo, chắc chắn có giá trị hơn một bộ thi thể luyện chế sát thi, nhưng Tu Tiên Giới vốn giao dịch theo nhu cầu, có rất ít đồng giá trao đổi.
Chủ ý của Văn Ngạn Kiệt rõ là đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lập tức dùng một gốc Hỏa Cức Thảo, với dáng vẻ tính trước, khuôn mặt mỉm cười, nhìn Tần Tang.
Tần Tang đã muốn bán, cho dù không có Hỏa Cức Thảo vẫn sẽ bán, hơn nữa Văn Ngạn Kiệt cực kỳ phù hợp với yêu cầu mục tiêu của hắn.
Hắn thu hồi vẻ giả vờ giận của mình, đứng tại chỗ, hai tay chắp vào nhau, khẽ cúi đầu, rõ ràng động tâm, nhưng không nỡ bán đi bảo vật nhà mình, đang do dự.
Văn Ngạn Kiệt thấy thể nhoẻn cười, lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo:
-Đạo hữu có thể dưỡng ra nhiều luyện thi như vậy, tuyệt không phải hạng người bình thường. Sát thi chỉ là vật ngoài thân, bản thân đạo hữu so với một bộ sát thi, bên nào nặng bên nào nhẹ, chắc hẳn chính ngươi biết rõ chứ. Bởi vì nghìn vàng tiêu hết rồi lại có, đạo hữu chỉ cần giải quyết tai họa ngầm phản phệ, lúc đó loại sát thi gì mà luyện chẳng được? Gốc Hỏa Cức Thảo này không phải cứ muốn là được, nhất là tình huống bây giờ của đạo hữu…
-Hừ! Nói thật đơn giản, ngươi cho rằng sát thi dễ dàng luyện chế như vậy sao? Ngươi có biết lão phu phí bao nhiêu tâm huyết, nếu không phải do sơ sẩy, lão phu…
Tần Tang nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu nhìn Văn Ngạn Kiệt, phất tay gọi bộ thi thể của La Tiêu chế thành sát thi, lạnh lùng nói:
-Không phải vận khí của ngươi tốt, đánh vào bảy tấc của lão phu! Đưa Hỏa Cức Thảo cho ta, bộ sát thi này thuộc về ngươi.
Văn Ngạn Kiệt liếc mắt dò xét sát thi, sau khi dùng thần thức cẩn thận cảm ứng, quả thật sát thi này mạnh hơn bộ hồi nãy, trong mắt nổi lên dị sắc.
Trình độ luyện thi chi đạo của hắn kém xa, cho nên không có khả năng tùy tiện nhìn được sát thi bị thiếu đan điền.
Đương nhiên, đối mặt với lão quỷ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, loại thiết sót này không có ảnh hưởng gì.
Với tu vi Văn Ngạn Kiệt, cũng không thể thừa nhận, bộ sát thi này là một hỗ trợ cực tốt lúc đấu pháp.
Đang lúc Tần Tang đưa tay muốn lấy Hỏa Cức Thảo, không ngờ Văn Ngạn Kiệt thu cánh tay về, giọng điệu nghiền ngẫm nói:
-Đạo hữu có phải hiểu lầm gì không, Văn mỗ trước đó nói là đổi sát thi của đạo hữu, không phải chỉ nói một bộ này. Bộ trước của đạo hữu cũng rất có thực lực, Văn mỗ gắng nhận hết…
-Họ Văn, ngươi muốn nhận lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Tần Tang giận tím mặt.
Hắn thật sự đã xem thường Văn Ngạn Kiệt, người này tham lam quen rồi, dùng một gốc Hỏa Cức Thảo đổi được một bộ sát thi, đã tốt lắm rồi, thế mà vẫn không vừa lòng!
Nếu đồng ý với yêu cầu vô lễ của hắn, người này nhất định sẽ càng thêm táo tợn, lỡ như dẫn đến tình trạng mất khống chế, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch, đó là điều Tần Tang tuyệt không muốn.
-Hôm nay lão phu cho dù độc phát mà chết, ngươi cũng đừng hòng đoạt được!
Tần Tang không bán nữa, nhanh tay thu hồi sát thi, lửa giận ngút trời đi ra khỏi phòng.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Văn Ngạn Kiệt nào dám ngăn, sợ là chết cũng không bán.
Văn Ngạn Kiệt thấy Tần Tang không giống đang giả vờ, vẻ mặt thay đổi, mắt sáng lên, bỗng nhiên cười rạng rỡ, giọng điệu dịu xuống:
-Văn mỗ chỉ muốn đùa một chút, đạo hữu làm gì phải nổi giận… Cứ theo ý của đạo hữu, Hỏa Cức Thảo đổi lấy bộ sát thi.
Vì biểu hiện thành ý, Văn Ngạn Kiệt vứt Hỏa Cức Thảo cho Tần Tang.
-Ta nhìn Văn đạo hữu không giống nói đùa…
Tần Tang dừng bước, giọng điệu cứng cỏi, cầm Hỏa Cức Thảo trong tay, lật qua lật lại nhìn rất lâu, rồi mới triệu hoán bộ sát thi một lần nữa, xóa đi ấn ký thần hồn, chỉ điểm cho Văn Ngạn Kiệt khống chế sát thi, rồi bước đi không quay đầu lại.
...
Sau một nén nhang.
Biên giới phường thị Thanh Dương, chỗ sản nghiệp Thanh Dương Ma Tông, Văn Ngạn Kiệt chẳng biết rời Trân Bảo Lâu lúc nào, đi đến đây.
Lúc này, sát thi đang đứng ở trước mặt Văn Ngạn Kiệt, mà hai mắt Văn Ngạn Kiệt hơi nheo lại, đang làm quen với thực lực của sát thi, trên mặt nhoẻn cười, hiển nhiên vô cùng hài lòng bộ sát thi này.
Bỗng nhiên tiếng bước chân dồn dập vọng đến, cửa phòng bị đẩy ra, ba người bước tới.
-Văn sư huynh, tên kia mất tích.
Ba người đứng lại trước mặt Văn Ngạn Kiệt, dồn dập nói.
Mi tâm Văn Ngạn Kiệt cau lại:
-Mất dấu ở đâu?
Một người trong đó xấu hổ nói:
-Ba người chúng ta mất dấu người này ở phường thị, những người khác đang canh giữ lối ra, nhưng không phát hiện người khả nghi nào.
Văn Ngạn Kiết hung dữ trừng mắt nhìn hắn:
-Mất dấu ở phường thị nhà mình? Một đám phế vật!
Sắc mặt ba người ngượng ngùng, người bên trái nhỏ giọng giải thích:
-Ba người chúng ta tản ra khắp nơi, cực kỳ cẩn thận, không có khả năng bại lộ. Người này còn quen thuộc phường thị Thanh Dương hơn so với chúng ta, rẽ ngang rẽ dọc, đột nhiên biến mất không thấy. Ta hoài nghi có người tiếp ứng, mỗi người của những thương hội lớn đều có mục đích riêng, không có mệnh lệnh của sư thúc, không cách nào đi vào điều tra…
Văn Ngạn Kiệt cẩn thận nghe xong, khẽ nói:
-Xem ra người này rất cẩn thận, thứ làm xong, đã chừa đường lui. Đáng tiếc, ta vốn đã thăm dò ra, trong tay hắn hẳn còn một bộ cấp bậc sát thi, lại luyện thi bị phản phệ, thi độc nhập thể, hiện tại chính là thời điểm suy yếu nhất… Thôi, thu lưới đi, giữ cái mạng chó cho hắn.