Chương 768: Bài Trừ
Chương 768: Bài Trừ
Trước kia nàng sợ tu vi của mình quá thấp, sẽ ảnh hưởng đến xác suất luyện thi thành công, nhưng từ khi vừa quen với Luyện Thi, Thạch Oanh phát hiện bản thân có thể tùy ý điều khiển sức mạnh của Luyện Thi, hành động tự nhiên, không bị ngưng trệ chút nào.
Chỉ là gánh nặng với chính mình hơi lớn một chút, nhưng chỉ cần chuẩn bị đủ linh đan giúp khôi phục linh lực và linh lực, chắc chắn có thể làm được.
Thạch Oanh rất tin vào kết quả này, nàng quyết định trước tiên nên thử qua một chút.
Nàng không biết sự thật là, đây là kết quả của việc Tần Tang chủ động với hành động của mình.
Thạch Oanh vẫn ngây thơ không biết rằng, Luyện Thi của nàng có thần trí, hơn nữa còn che giấu đến mức thần không biết, quỷ không hay.
Luyện Thi đã khai mở thần trí tự nguyện bị điều khiển, mặc cho người để lại thần hồn ấn ký, đừng nói là Thạch Oanh, cho dù là những ma tu tinh thông Thi Đạo, chỉ sợ đây cũng là lần đầu nghe thấy.
Xem như là Tần Tang đã làm việc mà trước nay chưa từng có.
Tất nhiên, Thạch Oanh ngồi bất động một đêm, làm quen với sức mạnh của Luyện Thi, đợi đến sáng ngày hôm sau, đã hết lo lắng, sau đó đóng lại động phủ, bay tới Thần Cương Phong.
Động phủ của nàng cách Thần Cương Phong không xa, nàng nhanh chóng bay vào đám sương mù xanh.
…
Động phủ chìm trong bóng tối
Nắp quan tài màu đen chợt mở ra, không tiếng động. Luyện Thi bên trong từ từ ngồi xuống, cực kỳ quỷ dị.
Ánh mắt đen kịt đảo vài vòng, dần dần khôi phục lại suy nghĩ và thần thái. Tần Tang cắt đứt ấn ký thần hồn của Thạch Oanh, vặn vặn cổ, quan sát động phủ.
Hắn thành công lẻn vào, lại không dựa vào kế hoạch đã định ra, trước tiên là khống chế Thạch Oanh, nhưng hành động của Thạch Oanh làm trong lòng hắn nảy lên một ý tưởng khác, quyết định tùy cơ ứng biến, đợi thêm một chút.
Còn tại sao Thạch Oanh lại vội vã như vậy, Tần Tang chỉ cần suy nghĩ một chút liền đoán được nguyên nhân.
Bây giờ Văn Ngạn Kiệt đã ở Trúc Cơ Hậu kỳ, Giả Đan cảnh đã ở trong tầm tay. Nếu như Thạch Oanh không nắm chắc thời gian, để lâu hơn chút nữa, đến khi Văn Ngạn Kiệt đột phá Giả Đan Cảnh, cho dù hoàn thành Luyện Thi, để giết một tu sĩ Giả Đan cảnh chân chính là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Cách ngày báo thù còn xa xa khó chạm.
Bí pháp bị chính mình bóp méo, vậy mà lại ép Thạch Oanh không dám kéo dài thời gian, đây là chuyện mà Tần Tang không thể đoán trước được.
Là chuyện tốt.
Tu sĩ tu luyện Thanh Dương Ma Hỏa có thể đem một tia Càn Thiên Cương Khí ra khỏi Thần Cương Phong, để bản thân tu luyện. Nếu Thạch Oanh đồng ý giúp, không ngại vui vẻ nhận trước.
Lẻn vào Thần Cương Phong là một hành động vô cùng mạo hiểm, mà bây giờ Tần Tang vẫn chưa xác định được Vô Thương bí pháp có dùng được hay không, dù sao cái gọi là Cương Khí trùng sát, chỉ là suy đoán của Vô thương.
Không có kinh nghiệm của người đi trước cho Tần Tang tham khảo.
Thạch Oanh mang Càn Thiên Cương Khí ra khỏi Thần Cương Phong, mình trốn trong động phủ của nàng, thử một chút. Nếu môn bí pháp này thật sự không dùng được, vậy vẫn có thể bình tĩnh mà rời Thanh Dương ma tông.
Tự tiện xông vào Thần Cương Phong, nguy hiểm trùng trung. Nhỡ đâu bí pháp thất bại, lại vô tình để lại dấu vết, có thể nói là được không bù mất.
Bây giờ vẫn áp chế được thi khí trong người, không cần vội vã.
Tần Tang chân không chạm đất, nhẹ nhàng lướt qua cửa động phủ, lúc đi qua giường đá, liếc túi Giới Tử ở đầu giường.
Nghe đệ tử của Thanh Dương ma tông nói, nguyên khí trên đỉnh Thần Cương Phong vô cùng hỗn loạn. Hơn nữa, càng đến gần đỉnh núi càng hỗn loạn. Dù ở phía dưới, bản thân đệ tử thủ vệ có tu vi thấp cũng rất gắng gượng, không dám ở Thần Cương Phong quá lâu, nhanh chóng lấy một tia Thanh Dương Thần Cương, ngay lập tức trở lại động phủ luyện Ma Hỏa.
Ở trên Thần Cương Phong, một khi gặp chuyện ngoài ý muốn, chỉ có thể dốc sức bảo vệ tính mạng chờ cứu viện, những vật đeo trên người như túi Giới Tử, rất có thể vô tình bị hủy đi.
Túi Giới Tử chính là sinh mạng của mỗi tu sĩ, ai cũng không dám mạo hiểm. Vì vậy, trước khi vào núi, những đệ tử có tu vi thấp đều để túi Giới Tử ở động phủ.
Bên ngoài động phủ của bọn họ đều có cấm chế đặc biệt mà sư môn lưu lại, sẽ không lo bị người trộm được.
Ánh mắt Tần Tang đảo qua túi Giới Tử, Thanh Phù Tiền và Hư Thiên Lôi đều ở bên trong. Tần Tang đặc biệt luyện chế mấy pháp chế tương tự, để vào cùng một chỗ, quả nhiên Thạch Oanh không chú ý đến sự khác thường của chúng.
Tần Tang không vội lấy hai món pháp khí này, bay tới trước cửa động phủ, nhẹ đặt tay lên, cảm thụ cấm chế trên đó.
-Vèo!
Chợt trên cửa hiện ra những điểm ánh sáng xanh, sau đó nhanh chóng hội tụ lại trong cửa đá.
Một lát sau, một đóa hỏa diễm xanh xuất hiện trước mặt Tần Tang. Nhìn qua thì nho nhỏ, vậy mà lại tỏa ra hơi thở cực kỳ tàn bạo.
Đoàn hỏa diễm này chính là Thanh Dương Ma Hỏa mà Thạch Oanh lưu lại, cùng nguồn gốc với thần hồn ấn ký ở sâu trong Nguyên Thần của Tần Tang, đều chỉ thuộc về Thạch Oanh.
Tần Tang trầm ngâm xem xét, sau đó phát hiện cấm chế của Thanh Dương ma tông có điểm đặc biệt.
Đệ tử Thanh Dương ma tông, chỉ cần đưa Ma Hỏa tự mình luyện ra vào cấm chế, cho dù là đồng môn cùng luyện Thanh Dương Ma Hỏa cũng không thể nào bắt chước được.
Một khi có người muốn phá cấm chế, Ma Hỏa phát sinh xung đột, sẽ lập tức báo hiệu
Tuy rằng Tần Tang nhìn thấu cấm chế, cũng không dám động đến Ma Hỏa một cách bừa bãi.
Suy tư một lát, Tần Tang nghĩ ra một cách, đưa thần hồn ấn ký của Thạch Oanh vào cấm chế.
Khoảng cách đủ xa, lúc này Thạch Oanh không thể nhận ra hướng đi của thần hồn ấn ký. Quả nhiên, Thanh Dương Ma Hỏa nhận sai, đem Tần Tang làm chủ nhân của mình, không có chút ý bài trừ nào.