Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 767 - Chương 767: Tùy Cơ Ứng Biến

Chương 767: Tùy Cơ Ứng Biến Chương 767: Tùy Cơ Ứng Biến

Thật ra nàng không biết, lúc này còn có một người lo lắng hơn cả Thạch Oanh.

Tần Tang áp chế tu vị, tất nhiên Vân Dực không nhận ra được, nhưng hắn không nhìn thấu được đại trận hộ sơn của Thanh Dương ma tông, cũng không rõ đại trận có cách thăm dò hắn hay không.

Lẽ ra hắn luyện bản thân thành Luyện Thi, trong cơ thể lại có ấn ký thần hồn của Thạch Oanh, khí tức tương liên, cũng tương đương rằng, bọn họ là nhất thể, nhưng cũng không biết là có giấu được hay không.

Sau tấm bia “Thanh Dương” là một thạch đài hình vuông. Dưới thạch đài, mây mù vờn quanh.Bay xuống dưới thạch đài này là được coi là chân chính bước vào Thanh Dương ma tông rồi.

-Vèo! Vèo!

Thạch Oanh lấy ra pháp khí phi hành của mình, bay qua thạch đài, tiến vào biển mây.

Rất nhanh, nàng xuyên qua biển mây.

Non xanh nước biếc, đình đài lầu các, suối chảy thác tuôn, Hồng Dương phi hạc, không chỗ nào không phải là thịnh cảnh của Tiên gia, lần lượt xuất hiện trước mắt Thạch Oanh.

Những thứ này, đối với nàng, đã quen thuộc đến mức không thể quen hơn nữa, ánh mắt nhìn qua, nhìn rõ bóng dáng của một ngọn núi phía xa xa, bay thẳng tới.

Năm đó, Thanh Dương ma tông được coi là Nguyên Anh đạo tràng nên phạm vi cực kỳ rộng lớn, núi non sông ngòi nối liền nhau, đan xen, cảnh sắc kỳ vĩ, không kém Thiếu Hoa Sơn một chút nào.

Thạch Oanh chăm chú phi hành, liên tiếp bay qua mấy ngọn núi lớn, cuối cùng cũng đi tới bên trong. Nơi này được canh gác càng nghiêm mật hơn, có rất nhiều đệ tử đi tuần tra, ngăn nàng lại, đưa Yêu Bài ra mới được qua.

Nhưng cũng không ai lắm miệng hỏi về Luyện Thi.

Trên đường không có gì bất thường, trong lòng Tần Tang cũng thả lỏng, đã ngụy trang thành công, cuối cùng cũng lẻn được vào Thanh Dương ma tông.

Thanh Dương ma tông, có tất cả vài chục ngọn núi có độ to nhỏ cùng hình thái khau, là nơi để đệ tử nội môn phái tu hành.

Những ngọn núi này bao quanh một ngọn núi lớn cao ngất.

So sánh với ngọn núi này, tám ngọn núi bên ngoài liền có vẻ khá nhỏ bé. Thạch Oanh bay giữa không trung, cũng chỉ có thể ngước lên nhìn. Lại thấy ngọn núi này xuyên qua trời xanh, trên đỉnh núi, mây gió xoay vần, ầm ầm tiếng sấm.

Tùy từng thời khắc mà có sấm chớp điên cuồng đánh xuống, kinh thiên động địa.

Đây là Thần Cương Phong trong truyền thuyết!

Điều kỳ lạ là giữa đỉnh Phong Vân Lôi Điện, lại hiện ra một mà xanh ngắt, những tia chớp xung quanh đều bị nhuộm thành màu như thê. Nhìn kĩ mới thấy, sâu trong những đám mây cùng sấm sét, trên đỉnh núi cao, hình như có một cái bóng cực kì lớn đang đong đưa, tản ra khí tức cực kỳ cuồng bạo.

Tựa như Hỏa Thần đang nhảy múa giữa trời cao.

-Tổ Thánh Hỏa…

Thấy hư ảnh của hỏa diễm kia, Thạch Oanh thể hiện vẻ vô cùng kính sợ. Đây là sức mạnh kinh khủng cỡ nào, cả đời nàng cũng không dám hy vọng xa vời.

Mà dưới Phong Vân Lôi Điện, hơn một nửa Thần Cương Phong đều bị một tầng sương mù màu xanh bao phủ, như một khối ngọc bích bao trùm lên Thần Cương Phong.

Sấm sét như những con rắn đang nhảy múa, bổ xuống lớp sương mù màu xanh, cuối cùng cũng chỉ làm làn sương mùa dao động một chút.

Không tiếp tục nhìn, ánh mắt Thạch Oanh dịch chuyển, nhìn về một tòa núi hiểm bên cạnh Thần Cương Phong, phát động pháp khí bay qua đó.

Những ngọn núi xung quanh Thần Cương Phong đều dựa vào những Linh Mạch, chia làm đủ loại, trong đó, linh mạch ở ngọn núi phía sườn đông của Thần Cương Phong là có chất lượng tốt nhất, hơn nữa, cấm địa của sư môn cũng ở nơi đó.

Những sư thúc Trúc Cơ kỳ kia, tất nhiên là chiếm cứ những động phủ tốt nhất.

Thạch Oanh nhập môn nhiều năm, cũng coi như là đứng hàng đầu trong nhóm đệ tử Luyện Khí kỳ, cho nên động phủ của nàng cũng ở gần Thần Cương Phong, linh khí trong động phủ cũng khá nồng đậm.

Ngọn núi này, một mặt hướng về phía Thần Cương Phong, từ chân núi đến đỉnh, giống như bị một đao cắt xuống, tạo thành một vách núi hiểm yếu.

Trên vách núi có người chạm khắc ra con đường bằng đá nhỏ, nói liền đến một vài động phủ. Con đường đá có hành lang đá xù xì.

Những động phủ và hành lang đá này đều sần sùi như nhau, chỉ dùng vẻn vẹn cái cửa đá để che, tất cả cửa bằng đá đều đóng chặt, bên trên còn có ánh sáng của cấm chế đang xoay chuyển.

Thạch Oanh không có bằng hữu, cũng không đi tìm những đồng môn khác để nói chuyện phiếm, bay thẳng vào trong động phủ của mình.

Nơi đây không giống nơi nữ tử ở một chút nào. Bên trong được trang trí đơn sơ, bài trí cũng đơn điệu, có thể so với động phủ của Tần Tang.

Đóng chặt động phủ, Thạch Oanh cởi quan tài đen xuống, nhẹ nhàng đặt ở nơi hẻo lánh trong động phủ, mở ra, nhìn Luyện Thi bên trong, lúc này mới thỏa mãn, nở nụ cười. Nàng lại ngồi trên giường đá như một chút vịt, sau đó mở túi Giới Tử ra.

Dưới con mắt của nàng, bất luận là bảo vật gì, cũng không sánh được với cỗ Luyện Thi này. Vì vậy, Thạch Oanh chỉ thử qua mấy món pháp khí thượng phẩm một lần.

Còn với những món khác hơi kém hơn chút, hoặc là trong thời gian ngắn không rõ đó là cái gì, đều để sang một bên, tạm thời không muốn tìm hiểu.

Tiếp đó, Thạch Oanh ngồi xếp bằng trước quan tài đen, dùng thần thức câu liên với ấn ký thần hồn, vội vã muốn cảm nhận Luyện Thi quen thuộc.

Tuy rằng không phải Luyện Thi tự tay mình luyện chế, nhưng Thạch Oanh điều khiển cũng không gặp điều gì trở ngại, có thể dễ dàng điều khiển.

Nhẹ mở hai mắt ra, ánh mắt Thạch Oanh dịch chuyển, nhìn về phần bụng Luyện Thi.

Nàng không thể nào tin được, dùng thần thức nhìn nhiều lần, mới chắc chắn rằng phần bụng của Luyện Thi vậy mà đúng là có một viên Kim Đan. Không biết là vị ma tu đi Thi Đạo kia phải phí bao nhiêu công sức mới gom được đồ vật cần thiết để Luyện Thi, chỉ kém Càn Thiên Cương Khí mà thôi..

-Cương Sát xông đan…

Thạch Oanh lẩm bẩm, giọng điệu hơi do dự.
Bình Luận (0)
Comment