Chương 766: Tổ Thánh Hỏa
Chương 766: Tổ Thánh Hỏa
- Cha, mẹ, nữ nhi cuối cùng cũng có thể báo thù cho hai người rồi...
Tâm thần của Tần Tang đang nội thủ, cũng không ảnh hưởng đến việc nghe được âm thanh bên ngoài.
Nghe được lời đó, Tần Tang âm thầm kinh ngạc, trên người cô gái này dường như còn mang nặng một mối thù khắc cốt ghi tâm.
Khó trách...
Đúng là không phải vô duyên vô cớ mà hình thành nên kiểu tính cách như vậy.
Bản tính trời sinh là như thế, đang thời điểm thiếu niên chính trực, ngây thơ, rực rỡ, sao có thể chịu đựng được sức hấp dẫn của cõi hồng trần.
Lời nói kế tiếp mà Tần Tang nghe được, càng khiến cho hắn kinh ngạc không thôi.
Đột nhiên Thạch Oanh quỳ rạp xuống đất, hướng về phía nam dập đầu chín cái thành tiếng, tràn ngập sự căm hận mà nói:
- Cha, mẹ, hai người nhất định phải phù hộ cho nữ nhi, chính tay con sẽ đâm chết tên ác tặc Văn Ngạn Kiệt kia, báo thù cho hai người!
Thì ra kẻ thù sát hại cha mẹ nàng chính là Văn Ngạn Kiệt, đồng môn sư thúc của nàng.
Mấy ngày hôm trước, lúc bán Luyện Thi cho Văn Ngạn Kiệt, Tần Tang phát hiện người này trong ngoài bất nhất, làm ra loại chuyện thế này cũng không có gì kì quái.
Đây là một phen yêu, hận, tình, thù như thế nào, Tần Tang không thể hiểu hết được.
Sau khi biết được mối thù của Thạch Oanh, Tần Tang lập tức ý thức được, Thạch Oanh so với Dụ Bá Thiên càng thích hợp để hắn lựa chọn hơn.
Thiên phú của Thạch Oanh cũng tốt, nhưng Văn Ngạn Kiệt còn tốt hơn.
Đợi đến khi nàng Trúc Cơ, nói không chừng Văn Ngạn Kiệt đã Kết Đan rồi. Cho dù Văn Ngạn Kiệt kết đan thất bại, bị vây ở Giả Đan cảnh, Thạch Oanh cũng phải khổ tu thêm vài thập niên nữa mới có thể ngang hàng với hắn.
Tệ hơn nữa có thể là, cả đời nàng cũng không đuổi kịp Văn Ngạn Kiệt, không có cơ hội báo thù.
Cỗ 'Luyện Thi' là mình đây, chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng!
Sau khi khóc nức nở, Thạch Oanh lau khô nước mắt, đang định đem Luyện Thi để vào thi quan, bỗng nhận điều gì đó, mở túi Giới Tử của người kia ra, đổ những vật bên trong ra ngoài.
Nàng phát hiện bên trong có rất nhiều thứ kỳ quái, không biết có tác dụng gì, nhưng bây giờ còn chưa an toàn, lại ở bên ngoài nên không dám chọn kỹ. Nàng lấy hết mọi thứ cho vào túi Giới Tử của mình, sau đó hủy cái túi Giới Tử kia đi, tìm một chỗ bí mật, đào một hố đất, chôn Tần Tang và thi quan xuống.
Thạch Oanh phát động linh lực, làm tiêu đi đôi mắt sưng đỏ, rồi vội chạy tới Thanh Dương phường thị, mua một bộ quan tài màu đen mới, lại nhanh chong trở về chỗ giấu thi thể.
Thấy Luyện Thi vẫn ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, Thạch Oanh nhẹ thở ra, chuyển Luyện Thi sang quan tài mới, đem cõng trên lưng.
Nàng từng thấy đồng môn mang Luyện Thi rêu rao khắp sư môn, trưởng bối trong sư môn cũng không nói gì.
…
Trước sơn môn Thanh Dương ma tông.
Bất luận là đệ tử Thanh Dương ma tông, hay quý khách của sơn môn, ở chỗ này đều không thể phi hành bừa bãi, tất cả đều phải đi bộ, thể hiện sự tôn kính.
Thạch Oanh bước trên bậc thang bằng ngọc, ấn tay lên ngực, làm cho tâm trạng bình tĩnh trở lại, rồi đi nhanh hơn.
Trên đường đi có gặp vài đồng môn, có lên núi, có xuống núi, còn có vài người nhận ra Thạch Oanh. Thấy Thạch Oanh bất ngờ đeo một cái quan tài trên lưng, khác hẳn với trước kia, không khỏi thầm kinh ngạc, nhưng cũng không có người lắm miệng hỏi nàng.
Rất nhanh, sơn môn của Thanh Dương Ma Tông đã ở ngay trước mắt.
Bia lập sơn, trên khắc hai chữ “Thanh Dương”.
Hai bên có hai hàng đệ tử trẻ tuổi canh giữ, ánh mắt sắc bén, canh giữ sơn môn.
Thấy Thạch Oanh lên núi, ánh mắt các đệ tử ở đó sáng lên, càng đứng thẳng hơn, đến khi Thạch Oanh tới gần, một thiếu niên trong đó mới lấy dũng khí, không nhịn được kêu:
-Thạch Oạnh sư tỷ, ngươi đã rèn luyện trở về rồi sao?
Thạch Oanh quay đầu, cười với người ân cần hỏi thăm nàng, rồi đi thẳng.
-Thạch Oanh sư tỷ vừa cười với ta…
Thiếu niên kia si ngốc nhìn theo bóng lưng Thạch Oanh, bị đội trưởng hung hăng đạp một cước.
Thạch Oanh cũng không quan tâm đến những thiếu niên kia. Thật ra, trong lòng nàng đang rất vội, cố giữ nguyên vẻ mặt. Đúng lúc muốn bước qua sơn môn, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
-Thạch Oanh?
Cơ thể Thạch Oanh dừng lại, quay người, ngay lập tức nhìn thấy một lão giả khoác thanh sam, không biết đứng ở đó từ bao giờ, đang nhíu mày nhìn nàng.
Tất nhiên Thạch Oanh nhận ra vị lão nhân này. Hắn là một vị sư thúc trong sư môn, gọi là Vân Dực sư thúc. Sau khi đột phá Trúc cơ bất ngờ gặp đại nạn, bản thân bị trọng thương, tu vị bị rơi xuống rất nhiều, hơn nữa cũng không có cách nào tiến thêm, hết hi vọng với đường tu tiên, làm việc trong tông môn.
Từ khi còn nhỏ, Thạch Oanh bái nhập sư môn, Vân Dực quan tâm nàng khá nhiều. Tuy năng lực của Vân Dực có hạn, không giúp được quá nhiều, nhưng Thạch Oanh vẫn vô cùng cảm kích.
-Thạch Oanh bái kiến sư thúc.
Thạch Oanh dịu dàng hành lễ, nhưng vì lưng đeo quan tài, nên tư thế có phần quái dị.
Lông mày Vân Dực càng nhíu chặt lại, trầm giọng nói:
-Tại sao ngươi cũng mua một cỗ Luyện Thi? Chẳng lẽ ngươi cũng giống với những sư huynh sư đệ kia, buông bỏ tiên đạo, lệ thuộc vào những đồ vật bên ngoài ư?
- Đệ tử…
Thạch Oanh há miệng, cuối cùng cũng nghĩ ra một cớ:
-Bẩm Vân sư thúc, sắp tới đệ tử chuẩn bị tới Vô Nhai Cốc rèn luyện, vì vậy mua một cỗ Luyện Thi để hộ thân, không phải là muốn đi thi đạo.
Mặc dù trong lòng Thạch Oanh cảm thấy có lỗi khi nói dối trưởng bối luôn quan tâm mình, nhưng vì báo thù, nàng bất chấp mọi thứ.
Vẻ mặt Vân Dực hòa hoãn lại, gật đầu nói:
-Không phải là được rồi! Nếu ngươi đinh một mình tới Vô Nhai Cốc rèn luyện, nhớ phải cẩn thận một chút, không được đi vào quá sâu. Còn nữa, bây giờ ngươi đã đột phá tầng thứ mười hai Luyện Khí kỳ, nên đặt việc lên Trúc Cơ lên hàng đầu, nhất định không được đắm chìm trong tà ma ngoại đạo, nếu không sẽ hối hận không kịp! Đi đi…
-Vâng, đệ tử hiểu rõ.
Thạch Oanh lại thi lễ, cúi đầu rời đi.