Chương 784: Phong Sơn
Chương 784: Phong Sơn
Cương Ngọc rất là kỳ lạ.
Khi không đụng vào thì cứng rắn cực kỳ.
Lúc ấy, viên Cương Ngọc mà Tần Tang đã chọn kia vốn dĩ to bằng một đứa bé sơ sinh, sau khi bị hắn hấp thu cương khí thì mới vỡ vụn thành vài cục nhỏ.
Đến lúc mang xuống Thần Cương Phong thì không thể giữ được lâu, tan vỡ ngay lập tức.
Thế nhưng như vậy có lẽ có thể khiến Tổ Thánh Hỏa càng bất ổn hơn.
Chỉ có điều, để có thể lấy xuống những viên Cương Ngọc kia mà không nguy hiểm đến tính mạng sợ là không dễ.
Cương Ngọc có liên quan đến đến sự ổn định của Tổ Thánh Hỏa.
Mà Tổ Thánh Hỏa chính là người bảo vệ Cương Ngọc.
Tần Tang bí mật phát động chân nguyên, thân ảnh chợt lóe rồi biến mất, phát hiện tốc độ đã tăng vọt so với trước đó, sánh ngang tu sĩ Kết Đan chân chính.
Trong lòng hắn hơi động, Ô Mộc Kiếm bay ra từ mi tâm, lặng yên hiện lên ở trước mặt.
Chân nguyên cũng là lực lượng của hắn, sẽ không ảnh hưởng việc hắn sử dụng Ô Mộc Kiếm. Tâm niệm Tần Tang vừa khởi, kiếm quang trên thân Ô Mộc Kiếm liền tắt, thoắt cáu đã bay quanh hắn một vòng rồi trở về chỗ cũ, khiến người hoa mắt cứ tưởng nó chưa từng di chuyển.
Sau đó, Tần Tang giơ lên tay phải.
Ô Mộc Kiếm lóe lên rồi bay đến lòng bàn tay Tần Tang, hóa thành kiếm quang bơi lội như cá, linh hoạt xen kẽ giữa những đầu ngón tay hắn.
Khóe miệng Tần Tang hơi nhếch, lộ ra nụ cười hài lòng.
Ô Mộc Kiếm là bản mệnh pháp bảo của hắn. Khi còn ở Giả Đan cảnh, mặc dù có thể sử dụng được nhưng nó vẫn sẽ tạo thành gánh nặng rất lớn cho hắn, hơn nữa không thể phát huy hết uy lực chân chính pháp bảo.
Hiện tại không giống vậy.
Hắn đã có thể nhẹ nhành ngự sử Ô Mộc Kiếm thi triển đủ loại kiếm thuật, không hề có một chút khó khăn nào!
Chỉ tiếc là không có cách nào sử dụng được thần thông Kiếm Khí Lôi Âm, nếu không thì hắn còn sợ một tên Kết Đan sơ kỳ sao?
Đối phương hoàn toàn không thể đuổi kịp chính mình!
Đúng rồi, còn có Thập Phương Diêm La Phiên.
Tần Tang khẽ cân nhắc, giá trị lớn nhất của Ô Mộc Kiếm hiện tại là linh kiếm mang theo thần thông Huyết Uế Thần Quang, có thể xuất kỳ bất ý gây phiền toái lớn cho địch thủ.
Nhưng muốn chiến với tên Kim Đan kia thì phải là Thập Phương Diêm La Phiên mới được.
Thanh Dương Ma Hỏa của Thanh Dương ma tông không phải dạng vừa, dùng Ô Mộc Kiếm đối phó Ma Hỏa đẳng cấp Kim Đan e rằng rất khó làm được việc. Bên trong Thập Phương Diêm La Phiên có Cửu U Ma Hỏa, cùng là một loại kỳ hỏa, vừa vặn xung khắc lẫn nhau.
Ngược lại bây giờ mình mặt xanh nanh vàng, nhãn lực tên Kim Đan kia cho dù tốt đến mấy chắc cũng không thể nhìn ra mình ngay được.
Vả lại mình đã đạt được lực lượng của cảnh giới Kim Đan, xưa đâu bằng nay, cho dù quang minh chính đại sử dụng Thập Phương Diêm La Phiên cũng không sợ kéo theo bất kỳ hậu hoạn gì.
Tuy nhiên, Thập Phương Diêm La Phiên chôn ở bên ngoài Thanh Dương ma tông, cần ra ngoài càng nhanh càng tốt mới được.
Tần Tang búng ngón tay, thu hồi Ô Mộc Kiếm, lấy ra Hư Thiên Lôi từ trong ngực chuẩn bị triển khai thân pháp trở lại Thanh Dương ma tông nội môn.
Không biết bây giờ tình huống trong Thanh Dương ma tông nội môn thế nào rồi?
Vừa lướt đi không xa, Tần Tang đột nhiên có cảm giác, chợt quay đầu, phát hiện ở gần sơn môn Thanh Dương ma tông bỗng có mây trắng cuồn cuộn, chớp mắt tách thành hai, lộ ra một tòa bia đá.
Nhìn thấy sáu tên tu sĩ Trúc Cơ ngồi xếp bằng xung quanh bia đá, Tần Tang thầm nói hóa ra mắt trận ở ngay chỗ này, đồng thời thầm mắng trong lòng, định lực sáu người thật tốt.
Thần Cương Phong xảy ra chuyện mà bọn họ vẫn ngồi vững được.
Nếu bọn họ bị Thần Cương Phong dẫn đi, chính mình đã có thể thoát thân từ lâu rồi!
Có điều Tần Tang không biết, vốn dĩ nơi này có tám người.
Bọn họ thật ra đã biết Thần Cương Phong có dị biến, sau khi hai vị đồng môn vào núi lại mất tích thì đã có hai người chạy đi cứu người, tin tức được truyền ra rất nhanh.
Hiện tại Thanh Dương ma tông đã loạn thành một đống, hai người kia ở lại Thần Cương Phong trấn an đệ tử khác.
Những người khác tự biết bản thân không có năng lực giải quyết vấn đề hay cứu giúp đồng môn.
Dị tượng nơi Thần Cương Phong còn chưa đến mức không thể vãn hồi, bọn họ hiễu rõ càng vào lúc này, càng không thể loạn.
Sau khi thương nghị, mọi người quyết định tuân theo mệnh lệnh của Ô sư thúc trước khi rời đi, vững vàng trông coi sơn môn, dùng tốc độ nhanh nhất truyền đi tin tức cho Ô sư thúc, mời gã trở về chủ trì đại cục.
Sơn môn mở ra.
Tần Tang phát hiện sáu tên tu sĩ Trúc Cơ đồng loạt đứng lên thành một hàng, khom mình hành lễ về phía ngoài sơn môn. Ngay sau đó, một vệt hồng quang rực rỡ như sao băng từ phía chân trời bay vút lại đây!
Là tên Kim Đan kia!
Ánh mắt Tần Tang đột nhiên ngưng tụ, không ngờ gã ta chạy về sớm như vậy.
Biểu tình trên gương mặt hắn thay đổi một vòng, chợt lắc mình trốn vào rừng cây, sau đó toàn lực áp chế hơi thở, chậm rãi nhích về phía sơn môn.
- Đệ tử tham kiến Ô sư thúc!
Tên Kim Đan kia không leo thềm đá, hồng quang bay thẳng đến trước sơn môn.
Những người kia cũng không dám xen vào, trái lại cung cung kính kính hành lễ.
- Chuyện gì xảy ra?
Hồng quang chưa tới nơi đã truyền lại âm thanh chất vấn mang theo thịnh nộ đinh tai nhức óc, vang vọng khắp núi.
Một giây sau, hồng quang rớt xuống trước mặt sáu người, nhanh chóng tản đi, hiển lộ ra một gương mặt tràn đầy lửa giận của gã tu sĩ họ Ô.
Cái gọi lại cư di Khí, dưỡng di Thể*.
*Câu nói của Mạnh tử, nghĩa là “Nhà cửa biến đổi khí chất con người. Uống ăn biến đổi hình thể con người.”
Tu sĩ Kết Đan, cho dù bề ngoài không tốt, không thèm để ý ngoại hình, không tìm kiếm bí pháp cải thiện bề ngoài, thì khí chất của bản thân cũng đã đủ để người xem nhẹ tất cả.