Chương 785: Xông Vào
Chương 785: Xông Vào
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví như do công pháp gây ra, ảnh hưởng tâm tính. Loại chuyện này thường thấy nhất ở ma tu, tà tu.
Người này tên gọi Ô Hữu Đạo, khi còn nhỏ đã được sư tôn dẫn vào Thanh Dương ma tông, thiên phú của gã không hẳn đứng đầu trong lớp thế hệ đồng lứa, nhưng chỉ có một mình hắn kết đan thành công, trở thành cao thủ Kết Đan thứ tư của Thanh Dương ma tông.
Những người khác thiên tư cao hơn hắn, nếu không phải khốn khổ giãy dụa ở cảnh giới Giả Đan, thì lại bặt âm vô tín khi đi ra ngoài lịch luyện, tìm kiếm cơ duyên.
Định tính của Ô Hữu Đạo vốn không đến nỗi lộ rõ vẻ giận dữ như vậy, nhưng hiện tại gã thật sự rất muốn chửi ầm lên.
Đây là lần thứ nhất gã trấn thủ sơn môn gã sau khi kết đan.
Vốn đang tu luyện trong động phủ rất tốt.
Đầu tiên là Vô Nhai Cốc đột phát thú triều, có mấy tên đệ tử có tiềm lực bị lan đến, khiến gã không thể không xuất sơn cứu viện. Thanh Dương ma tông không thể so với những đại tông môn phát triển lớn mạnh kia, bồi dưỡng bất kỳ một tên đệ tử nào có khả năng kết đan cũng không dễ dàng.
Nào ngờ, hắn vừa tới Vô Nhai Cốc không bao lâu lại biết tin tức Tổ Thánh Hỏa dị biến!
Ô Hữu Đạo mệt mỏi, cả cái đầu đều muốn nổ, luôn có cảm giác lão thiên đang muốn đối nghịch với hắn, bây giờ nhìn ai cũng khó chịu.
Sáu người kia cũng phát hiện Ô Hữu Đạo lửa giận ngút trời, sợ thành nơi trút giận của gã nên nơm nớp lo sợ nói:
- Khởi bẩm Ô sư thúc, tám người chúng con tuân theo mệnh lệnh của ngài, phong tỏa sơn môn. Tổ Thánh Hỏa đột nhiên khơi ra điềm lạ, hai vị sư đệ Đổng, Chúc lên núi xem xét, chẳng biết tại sao bị Tổ Thánh Hỏa vây khốn. May mắn bản thể Tổ Thánh Hỏa vẫn an ổn, hai vị sư đệ khác hiện đang trấn an các đệ tử, hiện tại còn chưa biết nguyên nhân cụ thể dẫn phát dị biến là gì. . .
- Lúc lão phu rời đi, Thần Cương Phong mọi thứ rõ ràng đều bình thường, ta ngược lại muốn xem xem là cái gì…
Ô Hữu Đạo hừ lạnh một tiếng, vẫy tay áo dài chuẩn bị bay trở về nội môn, chợt nhớ tới cái gì, lạnh lùng nói:
- Chờ Lê Thanh trở về, không cần tiếc rẻ linh thạch, lập tức phong sơn, mãi cho đến khi Tông chủ trở về! Hiện tại đang lúc rối loạn, lão phu không có nhiều tinh lực như vậy, ra ngoài cứu từng người, nghe rõ chưa?
Sáu người liếc nhau, luôn miệng nói
- Đệ tử tuân mệnh!
Tần Tang núp trong bóng tối nghe lén những lời nói của Ô Hữu Đạo xong thì ý thức được nếu như hắn không nắm chắc cơ hội này để rời đi Thanh Dương ma tông thì có khả năng sẽ không thoát được nữa.
Căn dặn mọi người xong, Ô Hữu Đạo một mình bay về nội môn.
Chờ bóng dáng Ô Hữu Đạo biến mất, Tần Tang mới hành động. Hắn lách mình ra khỏi chổ bí mật, lặng lẽ lại gần sơn môn. Lúc này không thể cầu toàn mọi việc, chỉ có thể tận sức xông ra thôi.
Tần Tang đã chuẩn bị tinh thần đánh một trận với Ô Hữu Đạo. Lấy thực lực bây giờ của hắn cũng có thể đối mặt với gã. Nhưng không thể đánh trong Thanh Dương ma tông, bằng không hắn không có bất kỳ phần thắng.
Chờ Ô Hữu Đạo tiến vào Thần Cương Phong, vì xử lý Tổ Thánh Hỏa nên bận rộn không thể phân tâm thì hắn sẽ vượt môn, cơ hội thoát ra được sẽ lớn hơn một chút.
Ngay khi Tần Tang đang tính toán nên hành động ra sao, lúc nào ra tay được thì chợt thấy một chiếc phi thuyền phá không lao đến ở bên ngoài Thanh Dương ma tông, chính là chiếc phi thuyền có hình dáng quả đậu trước kia, nhưng tốc độ lại nhanh hơn mấy lần!
- Nhanh như vậy?
Tần Tang không ngờ rằng những người khác lại trở về nhanh như vậy. Hiện tại Ô Hữu Đạo chắc chắn còn chưa vào Thần Cương Phong, nhưng trong lòng hắn biết đã không thể đợi thêm nữa, lập tức quyết định.
Tần Tang phát động chân nguyên, triển khai thân pháp, tận lực che lấp khí tức, giành giật từng giây phóng nhanh về phía sơn môn.
Trước tấm bia đá, sáu người đứng tại chỗ kinh động giương mắt nhìn chiếc phi thuyền đằng xa đang bay tới. Chỉ cần chờ đồng môn trên phi thuyền trở lại là bọn họ sẽ tuân theo mệnh lệnh của Ô Hữu Đạo, một lần nữa mở ra đại trận phong tỏa sư môn.
Ầm ầm!
Phi thuyền bay vút trên không, càng ngày càng gần, tiếng vang rền như tiếng sấm ập đến.
Đúng lúc này, trong sáu người đang đứng trước tấm bia đá, có một lão giả tu vi cao nhất dường như cảm giác được cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, sau đó cụp mắt quét qua một vòng dưới bệ đá.
Chỉ thấy vách núi gắn liền dưới bệ đá vô cùng hiểm yếu, không một ngọn cỏ.
Tầm mắt kéo dài đến sườn núi bằng phẳng, tuy mọc đầy thông xanh, bách thúy thì vẫn có thể nhìn thấy không sót gì.
Tất cả đều bình thường.
Những người khác chú ý đến hành động kì lạ của lão giả, thuận theo tầm mắt nhìn xem thì không phát hiện ra điều gì, chỉ kịp thấy y cau mày nên kinh ngạc, luôn miệng hỏi:
- Sư huynh, huynh đang nhìn gì thế…
Lão giả lại nhìn thêm một lần, trên mặt lộ vẻ ngờ vực lắc đầu, chần chờ nói:
- Có thể là lão phu ảo giác, chẳng biết tại sao, vừa rồi… - Lời còn chưa dứt, trong mắt lão giả lóe lên ánh sáng, đột nhiên vung nắm đấm đánh ra một đường quyền đến rìa bệ đá, đồng thời quát to – Lăn ra đây!
Vù!
Quyền ảnh trong nháy mắt đã vọt tới rìa bệ đá, lại bị một loại màn chắn không rõ ngăn cản, dừng lại giữa không trung, chợt tan vỡ trong im lặng.
- Thứ gì!
Lúc này những người khác mới nhìn thấy đằng sau quyền ảnh xuất hiện bóng dáng của một tên mặt xanh nanh vàng giống như ác quỷ, làm bọn hắn giật nảy cả mình.
Quái vật đã ẩn núp đến khoảng cách gần như vậy, bọn họ dĩ nhiên không phát hiện ra bất kỳ động tĩnh gì.
Vả lại, quái vật này là từ trong tông môn đi ra!