Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 786 - Chương 786: Ma Hỏa Dị Biến

Chương 786: Ma Hỏa Dị Biến Chương 786: Ma Hỏa Dị Biến

Tần Tang cũng hơi bất ngờ. Trình độ liễm tức của hắn không thể bị phát hiện nhanh như vậy.

Hiện tại hắn để ý đến tên phát hiện ra hắn hình như có mối liên kết với bia đá.

Tần Tang suy nghĩ rất nhanh, lập tức hiểu rõ không phải trình độ hắn kém mà vì người này hẳn là chủ trận, tức là dựa vào bia đá để “nhìn” thấy mình.

Một chút nhạc đệm này không khiến hắn thay đổi quyết định.

Tung tích đã bại lộ, Tần Tang không nói một lời, dứt khoát nhún chân nhảy lên, bóng hình như điện, nhào về phía sơn môn.

- Ngăn hắn lại!

Tên lão giả kia phản ứng cực nhanh, rống lên thật to.

Những người khác vội vàng sử dụng pháp khí của từng người.

Trong năm người có ba người có pháp khí giống hệt nhau, một cái đồng thau chùy. Bên ngoài đồng thau chùy bốc lên Thanh Dương Ma Hỏa, cả hai liên kết chặt chẽ, cực kỳ khớp với nhau.

Nhưng mà tốc độ của bọn hắn vẫn là quá chậm, Tần Tang trong nháy mắt đã lao đến, tâm niệm vừa khởi, Ô Mộc Kiếm mang theo tốc độ nhanh hơn bắn ra, bộc phát kiếm khí kinh người.

- Pháp bảo?

Mọi người kinh hãi.

Rắc rắc!

Ô Mộc Kiếm thẳng thắn chặt đứt một thanh phi kiếm, đồng thời còn lưu lại một vết kiếm thật sâu trên thân một cái đồng thau chùy, vừa nhìn liền biết hai kiện pháp khí này đã gần như vô dụng.

Biểu hiện hung hãn như vậy làm cho gương mặt ai nấy đều xám như tro tàn, không dám đối chiến trực diện với Ô Mộc Kiếm, lần lượt tránh né.

Sự dũng cảm của bọn chúng đã mất, mục đích của Tần Tang đã đạt, không còn hùng hổ dọa người nữa, trốn thoát khỏi đây mới là việc quan trong nên hắn nhanh chóng thu kiếm phóng ra phía ngoài.

Nào ngờ ngay khi hắn sắp vượt qua bia đá thì nó bỗng tỏa ra hào quang.

Một cột sáng chói mắt phóng lên không trung, mang lại động tĩnh rất lớn, trong vòng trăm dặm cũng có thể nghe thấy được. Ngay sau đó, Tần Tang cảm thấy hoa mắt, phía trước bỗng xuất hiện một lớp màn sáng mỏng manh.

Tâm trạng Tần Tang nặng nề, tầm mắt vừa chuyền đã thấy lão giã kia trốn phía sau bia đá, tay bấm ấn quyết cổ quái, chăm chú nhìn hắn.

- Ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Mai phục trong tông môn của ta có mục đích gì?

Tần Tang âm thầm cười lạnh, không để ý tới tên đó nữa, một tay cầm lấy Ô Mộc Kiếm dùng hết toàn lực chém về phía màn sáng.

Nếu như là đại trận hoàn chỉnh thì hắn không thể nào phá vỡ.

Nhưng hiện tại chỉ là một tên vội vàng mở ra, không phải toàn bộ, uy lực không thể sánh nổi. Huống hồ Tần Tang là từ bên trong xông ra bên ngoài, mà tác dụng của bia đá phần lớn là ngăn cản người ngoài xâm nhập vào bên trong.

Ngay sau đó, phía nội môn truyền ra một tiếng rít gào, Tần Tang không cần nhìn cũng biết đó là Ô Hữu Đạo đã bị kinh động.

Ken két!

Màn sáng bị Ô Mộc Kiếm chém trúng tạo thành vết nứt.

Liên tiếp chém xuống vài nhát thì nó đã lung lay sắp đổ.

Đúng lúc này, một luồng lưu viêm nhanh như tiên hạc phóng ra từ nội môn, xẹt qua dãy núi ngoại môn, đồng thời truyền ra tiếng rống giận dữ ngút trời của Ô Hữu Đạo.

- Kẻ nào to gan dám xông vào Thanh Dương Tông!

Tần Tang mặc dù không quay đầu nhìn nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức Ô Hữu Đạo càng ngày càng gần, khí thế cường đại khiến hắn như có gai ở sau lưng.

Trong lòng Tần Tang rất khẩn trương, không ngại phát động Thi Đan, động tác vung kiếm ngày càng nhanh.

Rốt cục, màn sáng không chịu nổi gánh nặng, ầm ầm vỡ nát.

Tần Tang thành công xông phá màn sáng, tâm trạng buông lỏng, lập tức ngự kiếm bay lên, chuẩn bị phóng lên cao rời đi.

Nào ngờ đúng ngay lúc này, Tần Tang đột nhiên cảm giác được một luồng gió mạnh đánh tới từ phía sau lưng.

Trong luồng gió ẩn chứa sự sắc bén thậm chí còn hơn cả Ô Mộc Kiếm.

- Cút về cho ta! – Ô Hữu Đạo gầm lên.

Tần Tang không dám khinh thường, bóng dáng lóe lên liên tục, may mắn ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc đã di chuyển được mấy trượng, dư quang thoáng nhìn một đạo Thanh Dương Ma Hỏa phóng sát qua vai mình.

Bên trong Ma Hỏa cũng có một cái đồng thau chùy.

Chỉ có điều, đồng thau chùy của Ô Hữu Đạo là pháp bảo hạ phẩm, mặt ngoài quấn quanh từng vòng từng vòng kim sắc tròng mắt, lúc xoay tròn tiến lên, bản thể đồng thau chùy hình thành một cái vòng xoáy quỷ dị, dường như có thể hút lấy tâm thần, vả lại tốc độ cực nhanh.

Tần Tang chỉ liếc sơ qua rồi không để ý tới đồng thau chùy nữa, tiếp tục trốn!

Hiện tại đã rời khỏi Thanh Dương ma tông, không cần lo lắng sẽ bị chặn mất đường lui, nhưng vẫn cần lấy bảo bối đặt ở bên ngoài về mới có thể yên tâm chiến với Ô Hữu Đạo, tìm kiếm thời cơ thoát thân.

Đồng thau chùy cực kỳ linh hoạt, vừa hụt một lần tấn công liền lập tức quay đầu mâu tiếp tục đuổi đánh Tần Tang.

Về phần Ô Hữu Đạo thì không biết dùng bí pháp gì, tốc độ tăng nhanh, rút ngắn khoảng cách giữa gã và Tần Tang.

Đúng lúc này, phi thuyền nơi xa phát hiện tình huống bất thường, lập tức thay đổi phương hướng ngăn lại đường đi của Tần Tang.

Ánh mắt Ô Hữu Đạo sáng lên, đột nhiên cất cao giọng nói với người trên phi thuyền.

- Kết Thanh Hỏa Kỳ Môn Trận!

Lời vừa nói ra, phi thuyền đột ngột dừng lại, vừa vặn chắn trước vị trí Tần Tang chôn giấu bảo vật.

Ngay sau đó, gần hai mươi bóng người bay ra từ trong phi thuyền, đều là tu sĩ Trúc Cơ, tu vi kém cỏi nhất cũng chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng cũng có kẻ mạnh, như tu sĩ họ Lê, là cao thủ Giả Đan cảnh.

Sau khi bay ra khỏi phi thuyền, bọn họ lơ lửng trên không. Có ba người, bao quát tu sĩ họ Lê, lấy ra một cây cờ hình tam giác từ túi Giới Tử.

Loại tam giác kỳ này giống y xì cái mà Tần Tang đã thấy trên Thần Cương Phong!

Vèo! Vèo! Vèo!

Ba người đồng thời phất tay dựng lên tam giác kỳ.

Ba cây cờ xanh xoay vòng bay lên, chia ra đứng ở vị trí tam tài* trên hư không.

*Tam tài: Thiên, Địa, Nhân
Bình Luận (0)
Comment