Chương 791: Xung Kích Tâm Thần
Chương 791: Xung Kích Tâm Thần
Nhưng mà, vì nhanh chóng thoát thân, Tần Tang cũng không thể nghĩ được gì nhiều.
Ở trong mắt Ô Hữu Đạo, Tần Tang đã là tu sĩ Kết Đan kỳ chân chính.
Về sau bị phát hiện cũng không có gì đáng lo ngại.
Hắn chỉ trộm một chút Thanh Dương Thần Cương, lại tiện tay giết một đệ tử Trúc Cơ kỳ mà thôi.
Tần Tang hiểu rất rõ nội tình của Văn Ngạn Kiệt. Chẳng lẽ bọn họ sẽ vì một mối thù nho nhỏ mà đuổi giết một tu sĩ Kết Đan kỳ có bối cảnh Bát Tông chính đạo ư?
-Ô đạo hữu, lão phu đã nói qua rất nhiều lần. Lão phu cần Càn Thiên Cương Khí, không còn cách nào khác, đành phải lẻn vào, trộm một khối Cương Ngọc của quý tông. Những cái khác đều không động vào, cũng không dám nghĩ tới bảo vật trong cấm địa của quý tông. Tội gì đạo hữu phải kiên trì truy sát lão phu như vậy?
Tần Tang vừa phát động Thập Phương Diêm La Phiên vừa lớn tiếng nói.
Câu chuyện ma quỷ của Tần Tang đến nửa phần Ô Hữu Đạo cũng không tin tưởng, cả giận nói:
-Bọn chuột nhắt giấu đầu lộ đuôi! Ngươi không chỉ tự tiện xông vào sơn môn của ta mà còn dám ngay trước mặt Ô mỗ giết đệ tử trong môn của ta, Ô mỗ hôm nay nhất định phải giết chết ngươi!
Tần Tang cười một tiếng.
-Đổi lại là Ô Đạo hữu chẳng lẽ ngươi sẽ bó tay chịu trói hay sao? Huống hồ tên Văn Ngạn Kiệt kia cùng lão phu còn có thù cũ, chỉ là trước kia lão phu không có rảnh xử lý hắn mà thôi. Đạo Hữu chỉ cần trở về tra một cái là có thể biết kẻ này ngày thường là thể loại người gì. Lão phu cũng coi như đang giúp các ngươi thanh lý môn hộ tránh cho sau này hắn chọc phải cường địch gây tai họa lớn cho Thanh Dương tông các ngươi mà thôi.
-Ngươi còn dám cưỡng từ đoạt lý!
Ô Hữu Đạo giận tím mặt, nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút hoài nghi.
Tần Tang lại có thể một câu nói ra tính tình của Văn Ngạn Kiệt vả lại ngữ khí không giống đang giả bộ.
Chẳng lẽ trước kia bọn hắn thật sự đã gặp nhau?
Kết Đan kỳ tu sĩ cùng Trúc Cơ tu sĩ có thể nói là người của hai thế giới, trừ phi Văn Ngạn Kiệt bị đui mù nên đã gây ra chuyện gì, nếu không một vị Kim Đan cao thủ sao lại chú ý tới hắn?
Nghĩ thì nghĩ, nhưng Ô Hữu Đạo lại không hề dừng tay, ngược lại tấn công càng gắt gao hơn.
Tần Tang hừ lạnh nói:
-Xem ra hôm nay không cùng Ô Đạo hữu đánh một trận là không được, vậy thì xem thử Ô Đạo hữu có bản lãnh gì để giữ lão phu lại đây!
Ô Hữu Đạo vào Kim Đan cũng không lâu, hai kiện pháp bảo trên người cũng là do tiền bối của Thanh Dương Ma Tông ban cho, có chút giống với hắn lúc Kết Đan, có khả năng hiện giờ vẫn còn đang trăm phương ngàn kế gom góp linh tài để luyện chế bản mệnh pháp bảo cho mình.
Đánh lâu như vậy, Tần Tang cũng đã nắm rõ về bản mệnh pháp bảo của Ô Hữu Đạo, trừ khi Ô Hữu Đạo còn giấu thủ đoạn khác nếu không chỉ cần trước khi chân nguyên hao hết thì Tần Tang có tự tin sẽ không bị áp chế.
Ở trong quá trình này, hắn còn học trộm được từ Ô Hữu Đạo không ít thủ đoạn ngự hỏa.
Thập phương Diêm Phiên nhanh chóng biến lớn, cao chừng vài trượng, đứng thẳng tắp sừng sững ở phía trước Tần Tang, lá cờ bay múa, Cửu U Ma Hỏa che đậy gần như nửa bầu trời.
Một nửa khác là Thanh Dương ma hỏa của Ô Hữu Đạo.
Một đen một xanh, hai màu bên trong biển lửa điên cuồng bay múa, đồng thời tấn công va chạm lẫn nhau.
Làn sóng này so với làn sóng kia càng lúc càng cao, ở giữa biển lửa tạo thành một tòa núi lửa màu xanh đen.
Khí tức của Ma hỏa bao trùm bốn phương tám hướng, khiến cho chim muôn thú rừng trong núi nhao nhao chạy trốn.
. . .
Thanh Dương Ma Tông.
Lê Thanh từ trong cấm địa đi ra, bay về phía Thần Cương Phong.
Ánh mắt của hắn mang theo mấy phần nghi hoặc.
Trở lại thần Cương Phong, Lê Thanh nhìn thấy những đồng môn kia đều đang vây quanh vòng xoáy nhưng lại không ra tay cứu người, hắn nhìn quanh rồi tìm một vị lão giả, hỏi:
-Kế sư huynh, vì sao lại không cứu người?
-Lê sư đệ trở về rồi
Lão giả họ Kế vội vàng đi tới, lo lắng hỏi thăm
-Tình huống bên trong cấm địa thế nào? Bảo vật bị tên trộm kia đánh cắp là bảo vật gì?
Lê Thanh có chút chần chờ nói:
-Ta dựa theo phân phó của Ô Sư Thúc cẩn thận kiểm tra lại khắp nơi trong cấm địa. Phát hiện trong cấm địa không có dấu vết bị người thâm nhập, mấy chỗ trọng địa và bảo vật ở bên trong đều bình yên vô sự. Thậm chí. . . Ngay cả linh trận phòng hộ cấm địa cũng không có dấu hiệu bị xâm phạm.
Nghe thấy lời ấy, lão giả họ Kế cũng vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía vòng xoáy
-Ta đã an bài người tuần tra bốn phía nhưng cũng không có phát hiện điều gì khác thường. Đường đường là Kết Đan kỳ cao thủ, chẳng lẽ ẩn núp đến đây chỉ vì một khối Cương ngọc hay sao? Hắn nếu trực tiếp lên núi đến cầu chắc chắn Ô Sư Thúc cũng sẽ không cự tuyệt, tại sao lại phải tốn công tốn sức đặt mình vào trong nguy hiểm như vậy?
-Chưa hẳn!
Lê Thanh lắc đầu nói,
-Thời gian trước, ta từng nghe tông chủ cùng Ô Sư Thúc nói Tổ Thánh Hỏa không lâu nữa sẽ tắt, sau khi tỉnh dậy sẽ càng khó trấn an hơn, cần nhiều Cương ngọc hơn nữa. Mà những tu sĩ Giả Đan cảnh trở lên đang rèn luyện ma hỏa nhất định phải hấp thu cương khí tinh thuần ở bên trong cương ngọc, lúc lên lúc xuống như vậy sớm muộn sẽ có một ngày không thể áp chế nổi Tổ Thánh Hỏa nữa.
Lão giả họ Kế khẽ thở dài:
-Năm đó tiên tổ lưu lại Thánh Hỏa phù hộ cho hậu nhân, ai có thể nghĩ tới một ngày kia lại sẽ trở thành họa lớn ở trong lòng?
Bọn hắn đang nói, đột nhiên bên cạnh lại vang lên tiếng kêu sợ hãi.