Chương 792: Làm Lại Từ Đầu
Chương 792: Làm Lại Từ Đầu
Tiếp đó, liền thấy vòng xoáy Phong Vân bỗng nhiên phồng lên, trong nháy mắt mở rộng ra gấp đôi, sấm sét bên trong vòng xoáy đang giương nanh múa vuốt, khí thế hung hăng.
Những đệ tử ở chung quanh suýt nữa đã bị vòng xoáy cuốn vào, họ liền vội vàng lui ra phía sau.
Hai người lướt qua cẩn thận xem xét, thấy vòng xoáy không còn tiếp tục khuếch trương nữa mới cùng nhau nhẹ nhàng thở ra.
Lão giả họ Kế nghiêm túc nói:
-Hai vị sư đệ đã bị nhốt trong thời gian dài, Phong Lôi Chi Lực bên ngoài vòng xoáy đã tích cóp đến trình độ phi thường đáng sợ, may mắn Tổ Thánh Hỏa ở trung tâm vẫn còn chưa mất khống chế, bằng không bọn hắn khẳng định sẽ dữ nhiều lành ít. Chúng ta không dám dùng Thanh Hỏa kỳ Môn trận cưỡng ép đột phá, nếu không thì không chỉ không cách nào điều khiển được năng lực của Hỏa Diễm mà ngược lại còn có khả năng sẽ hại bọn hắn. Muốn cứu người, không có Ô Sư Thúc tự mình ra tay thì không được. Vả lại, nếu kéo dài thêm một thời gian nữa chỏ sợ sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền. Lỡ như cái Cương ngọc khác không chịu nổi áp lực mà vỡ vụn thì hậu quả khó mà lường được!
Lê Thanh tin tưởng vào phán đoán của Kế sư huynh, quyết định thật nhanh nói:
-Lập tức chữa trị phi thuyền, triệu tập những sư đệ có được cờ xanh. . .
Lão giả họ Kế nhìn Lê Thanh một chút rồi trầm ngâm nói:
-Lê sư đệ, theo ý của vi huynh trước tiên ta nên đem tình huống trong tông môn báo cho Ô Sư Thúc biết rồi hẵng quyết định.
Lê Thanh nhíu mày,
-Kế sư huynh nói vậy là có ý gì?
Lão giả họ Kế truyền âm nói,
-Lê sư đệ, vừa rồi ta đã để cho mấy vị sư đệ đi giúp Dương sư đệ chữa trị phi thuyền nhưng bọn hắn lại truyền đến tin tức, nói là phi thuyền đã bị hủy hoại nghiêm trọng, trong thời gian ngắn khó mà chữa trị được.
Lê Thanh hừ lạnh một tiếng, thần sắc đột nhiên âm trầm xuống.
Lão giả họ Kế khoát khoát tay,
-Văn sư đệ bị người ta một chưởng đánh nổ đầu, tràng cảnh máu tươi vẩy trời kia quả thực sẽ để lại một đả kích rất lớn với tâm thần của con người, vi huynh bây giờ nhớ tới cũng còn sợ hãi trong lòng, cũng không thể trách bọn hắn được. Chẳng qua điều mà vi huynh muốn nói không phải chuyện này, Lê sư đệ sao không ngẫm lại, nếu bị người này đánh cắp trọng bảo trong cấm địa thì tất nhiên không thể nào để hắn đạt được, dù có phải dốc hết lực lượng trong tông môn cũng phải tru sát người này. Nhưng bây giờ điều tra rõ, tổn thất chẳng qua chỉ là một khối Cương ngọc nhỏ....
Nói đến đây, lão giả họ Kế dừng lại một chút, thấy Lê Thanh như đang suy nghĩ liền chuyển giọng nói:
-Đương nhiên, là giết hay là thả còn phải nghe theo mệnh lệnh của Ô Sư Thúc, chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước thì hơn. Cho nên vi huynh nói, Lê sư đệ trước tiên nên đem tin tức truyền cho Ô Sư Thúc. Biết được nội tình thì Ô Sư Thúc mới có thể xử lý chính xác được.
Nói xong lời nói này, lão giả họ Kế liền lui qua một bên, phân phó những người khác đi chung quanh điều tra xem Cương ngọc có dị dạng gì hay không.
Lê Thanh cúi đầu nghĩ một lát, xoay người một mình xuống núi.
. . .
Núi hoang rừng hoang.
Tần Tang cùng Ô Hữu Đạo đại chiến say sưa.
Thập Phương Diêm La Phiên cùng Hỏa hồ lô đối chọi gay gắt, không ai nhường ai.
Chiến trường của bọn hắn đã đổi vài chục đỉnh núi, bên ven đường lưu lại từng mảnh từng mảnh đất khô cằn.
Tần Tang hiện tại cũng rất bất đắc dĩ.
Bất luận hắn nói thế nào, nói cái gì, Ô Hữu Đạo đều vờ như không có nghe thấy, căn bản không có dấu hiệu thu tay, không biết có phải đã nhìn ra cái gì hay không.
Tần Tang vừa đánh vừa tính toán tỉ mỉ chân nguyên của mình, đoán chừng có thể kiên trì được nửa canh giờ nữa.
Trong vòng nửa canh giờ, nếu như vẫn không thể bức lui Ô Hữu Đạo thì chỉ có thể cân nhắc việc sử dụng Hư Thiên Lôi.
Cơ hội chỉ có một lần.
Trên không trung, Hỏa Hồ Lô cùng Thập Phương Diêm La Phiên đang chìm nổi trong biển lửa, như ẩn như hiện.
Mỗi lần pháp bảo xuất thủliền có vô số lưu viêm bay vụt, ảnh hưởng đến sơn lâm ở phía dưới, tựa như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, lưu lại mấy cái hố sâu dưới mặt đất, mỗi cái độ sâu nhìn thấy mà giật mình.
Ma hỏa thiêu trời.
Núi non chấn động.
Một màn này, giống như là thiên tai ập xuống, khiến những sinh linh trong núi sợ hãi.
Tần Tang điều khiển lửa phản kích lại, ánh mắt nhanh chóng quan sát tìm kiếm địa hình có lợi.
Đúng lúc này, Tần Tang đột nhiên chú ý tới, phía xa chân trời bay tới một con chim sẻ Thanh Điểu, nhìn không đáng chú ý nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh người, bay thẳng về phía Ô Hữu Đạo.
Tần Tang trong lòng hơi động, chủ động thôi thúc Cửu U Ma Hỏa, thế công chậm dần, mặc cho Thanh Điểu bay đến trước mặt Ô Hữu Đạo.
-Phốc!
Ô Hữu Đạo giương tay chụp lấy, Thanh Điểu nổ thành một ngọn lửa, trở về hình dạng cũ.
Nắm lấy lửa lưu, Ô Hữu Đạo ngưng thần cảm ứng.
Chờ giây lát, Tần Tang luôn miệng kêu to:
-Thế nào, Ô Đạo hữu, lão phu không có nói xạo lừa ngươi nha? Lão phu chỉ lấy Càn Thiên Cương Khí, tuyệt đối không động chạm gì đến cấm địa của quý tông.
Ô Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn Tần Tang một chút, ánh mắt lấp lóe.
Tần Tang thấy thế trong lòng vui mừng, trầm giọng nói:
-Nếu Đạo Hữu vẫn tiếp tục dồn ép không tha, vậy lão phu cũng không còn cách nào khác chỉ có thể cho nổ viên Hư Thiên Lôi này. Ta tin Đạo Hữu hiện tại có năng lực tránh khỏi bạo tạc, nhưng chờ khi ta và ngươi đều tiêu hao tới một trình độ nhất định, đến lúc lưỡng bại câu thương thì ngươi còn chắc chắn được mấy phần?
Tiếp đó, hắn lại thành khẩn nói:
-Việc này vốn là do lão phu không đúng trước, nói ra cũng chỉ làm trò cười cho người ta nên lão phu tuyệt đối sẽ không lộ ra một tí gì với người ngoài.