Chương 809: Linh Triều
Chương 809: Linh Triều
Cửa lớn Thạch Điện đóng chặt.
Xung quanh vách tưởng khảm một vòng Nguyệt Quang Thạch, chúng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ chiếu rọi cả một tòa Thạch Điện to lớn. Một số nơi trong Thạch Điện bày biện đủ loại bồ đoàn, một vài tu sĩ của Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung đang nhập định tu luyện.
Có vài tu sĩ Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung khác thì đứng bên cạnh truyền tống trận, giải thích cho những tu sĩ tới để truyền tống.
- Chư vị đạo hữu, hiện tại chính là lúc linh triều mãnh liệt nhất, mong chư vị đạo hữu chờ trong điện một hợi, chờ tới khi linh triều hơi hạ nhiệt thì chúng ta sẽ đưa chư vị tới Huyền Lô Quan.
Tần Tang là nhóm truyền tống đầu tiên, hắn từng có kinh nghiệm nên trạng thái truyền thống tốt hơn lần trước rất nhiều, vì thế liền gật đầu, tùy tiện tìm một chỗ không người điều tức, sau đó khôi phục như lúc đầu.
Còn nhớ lần trước tới, lúc đó đột nhiên thiên tượng đột kích, đại trận nơi này có thể che trở cho cả sơn cốc, hiện tại ai cũng co đầu rút cổ bên trong Thạch Điện. Uy lực của linh triều qua nhiên danh bất hư truyền.
Khi Thạch Điện không ngừng rung chuyển, cấm chế bảy màu trên cửa đá cũng lấp lóe liên tục, có thể thấy xung kích từ bên ngoài mãnh liệt tới mức nào.
Không biết gì mới là điều đáng sợ nhất.
Không thể thấy bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cấm chế trên cửa đá cũng rất yếu ớt khiến mọi người lo lắng bất an không thôi.
Tần Tang đứng dậy, tìm tu sĩ chủ sự của Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung, người này ăn mặc giống một vị đạo sĩ trung niên, mặt trắng không râu, tu vi là Trúc Cơ hậu kỳ.
- Bái kiến vị sư huynh, tại hạ là Tần Tang của Thiếu Hoa Sơn.
Quan hệ giữa Thiếu Hoa Sơn và Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung rất thân cận, đệ tử môn hạ thường coi đối phương là sư huynh giống như bên kia.
Người kia quan sát Tần Tang, đột nhiên tỏ ra bừng tỉnh, chắp tay nói:
- Khó trách lại thấy quen mắt như vậy, hóa ra là Vô Ảnh Kiếm đại danh đỉnh đỉnh, Tần sư huynh! Bần đạo là Trần Khôi Thanh, bái kiến Tần sư huynh.
- Không dám nhận...
Tần Tang nhạy cảm phát hiện ra được khi nghe thấy tên của hắn, ánh mắt Trần Khôi Thanh hơi kỳ lạ.
Không chỉ Trần Khôi Thanh, mà mấy tên đệ tử của Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung cũng giống vậy, những người không biết kiềm chế cảm xúc thì biểu hiện trên mặt lại càng rõ ràng hơn.
Loại kỳ lạ đó không phải là sự kính nể hay ngưỡng mộ, chắc chắn không phải vì cái thanh danh Vô Ảnh Kiếm mà ra.
Cái ánh mắt đó hôm qua Tần Tang vừa trải qua nên cũng đoán được nguyên nhân.
Vô Ảnh tiếng tăm lừng lẫy, được đồn là cao thủ đứng đầu thực lực dưới Kim Đan ở Thiếu Hoa Sơn, bị cho rằng là một trong những tu sĩ Trúc Cơ kỳ có hy vọng Kết Đan nhất ở Tiểu Hàn Vực.
Khi đó, tu vi của hắn còn chưa tới Ngụy Đan cảnh.
Về sau lại có trận chiến ở Chỉ Thiên Phong, dũng cảm đoạt được hai loại kỳ dược là Tuyết Linh Liên và Diên Vĩ Hoa đã dẫn tới không ít sự ước ao ghen tị của người khác.
Trong cái nhìn của mọi người, khi Vô Ảnh Kiếm ăn hai loại kỳ dược này vào thì Kết Đan thành công là chuyện ván đã đóng thuyền, Thiếu Hoa Sơn lại có thêm một vị cao thủ Kết Đan.
Ai ngờ hai năm trước, đột nhiên có tin tức truyền ra từ Thiếu Hoa Sơn, Vô Ảnh Kiếm sau khi ăn linh dược vào xong lại Kết Đan thất bại, lúc đó xôn xao hết cả một khu.
- Lãng phí của trời!
Mỗi khi nói tới, vô số người tức tới mức dậm chân đấm ngực, mắng to không dừng, hận không thể ăn kỳ dược thay, trong đó cũng có không ít đệ tử của Thiếu Hoa Sơn.
Thanh danh lụy người!
Tần Tang bất lực, âm thầm lắc đầu.
Biểu hiện của hắn ở Loạn Đảo Thủy Vực không tệ, nhưng hắn hành sự điệu thấp, mà hai món pháp bảo của hắn đều không tiện sử dụng một cách quang minh chính đại nên cũng không nổi danh tới mức này, nếu xuất hiện chắc chắn còn nổi hơn.
Tần Tang tự hiểu lấy mình, khi đó hắn không sử dụng Ô Mộc Kiếm, không được coi là cao thủ cao cấp nhất.
Chỉ riêng ở Thiếu Hoa Sơn đã có không ít đệ tử chân truyền của tu sĩ Kết Đan, những người đó không cần lo tới tài nguyên, lại được sư trưởng che chở, không cần tới chiến trường đọ sức, lấy thân tiến giai.
Danh tiếng này giúp hắn có cơ hội tiến vào Chỉ Thiên Phong, nhưng cũng đẩy hắn tới đầu sóng ngọn gió, không biết có bao nhiêu người đang chế giễu hắn.
Chờ sau khi trở về từ Tử Vi Cung xem ông đây làm các ngươi kinh ngạc rơi cằm như thế nào!
Tần Tang thầm nghĩ, làm bộ như không biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, vẻ mặt vẫn như bình thường.
- Theo cái nhìn của Trần sư huynh thì lần linh triều này bao giờ sẽ kết thúc? Ta nhớ từ nơi này tới Huyền Lô Quan còn một đoạn nữa, không biết đoạn đường đó có nguy hiểm gì hay không?
Dù Tần Tang có sa sút thì cũng không tới lượt bọn họ làm nhục.
Những ý nghĩ đó đám người Trần Khôi Thanh chỉ dám nghĩ trong đầu, còn bên ngoài vẫn vô cùng cung kính.
- Bẩm Tần sư huynh, linh triều âm ỉ tới bây giờ gần như chưa ngừng lần nào, cũng may nó vẫn phân chia lúc mạnh lúc yếu. Trên cơ bản thì cứ cách vài ngày sẽ xuất hiện một lúc linh triều trở yếu, mọi người sẽ chờ lúc này để mau chóng tới Huyền Lô Quan. Không cần phải lo lắng về an toàn trên đường, Huyền Lô Vệ sẽ nhân lúc linh triều suy yếu ra khỏi thành thanh lý Vân Thú, phòng tích lũy thành loạn. Cả đoạn đường sẽ có một đoạn nhỏ là đi qua chỗ cũ. Nếu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
Trần Khôi Thanh đang nói thì dừng lại, lặng lẽ chỉ vào sâu trong Thạch Điện:
- Sư thúc chắc chắn sẽ ra tay cứu giúp.
Tần Tang hiểu, nơi này có Kim Đan của Thượng Nguyen Thanh Tĩnh Cung tọa trấn.
Cũng không có gì kỳ lạ cả, truyền tống trận cổ ở nơi này quá quan trọng, không được phép xảy ra sơ xuất.