Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 810 - Chương 810: Dọn Dẹp

Chương 810: Dọn Dẹp Chương 810: Dọn Dẹp

Kiên trì chờ trong Thạch Điện hai ngày, chấn động trên cửa đá đã yếu đi trông thấy.

Mọi người được nhắc nhở trước, lần lượt đứng dậy tụ tập chờ trước cửa đá.

Biên độ rung động của cửa đá ngày càng nhỏ dần, cấm chế bên trên từ từ ổn định. Nhưng Trần Khôi Thanh vẫn để bọn họ chờ thêm hai canh giờ nữa mới mở cửa cho ra.

- Mời chư vị theo ta!

Trần Khôi Thanh nở nụ cười giả tạo nói.

"Kẹt!"

Cửa lớn mở ra, một con gió lớn tràn vào, mấy tu sĩ Trúc Cơ đi đầu tiên hô háp trì trệ, bị gió thổi lảo đảo một cái suýt nữa thì ngã xuống đất.

Tần Tang đi đầu tiên lướt qua Thạch Điện, sau đó giật mình.

Trước mắt hắn là một vùng đất bằng phẳng.

Thâm cốc trong trí nhớ của hắn dĩ nhiên là một nửa phía sau vách núi, nhưng một nửa kia không biết đã bị san bằng từ lúc nào!

Linh triều thực đáng sợ, ngay cả địa hình cũng bị thay đổi.

Tần Tang dựa vào cuồng phong để lăng không, yên lặng nhìn ra xa.

Ngoài cuồng phong không ngừng nghỉ ra thì không thấy lôi đình, thiên hỏa, bạo tuyết. Những thiên tượng này Tần Tang không còn cảm thấy kinh ngạc gì nữa, còn không đáng sợ bằng thiên tượng đột kích thời gian.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên không trung, hắn đã nhìn ra được manh mối.

Trên không trung, hào quang bảy mày giăng khắp nơi, luôn luôn chập chờn biến ảo, hào quang giăng ngập trời, không nơi nào không có. Nhìn kỹ mới thấy bản thể của hào quang đã ngưng tụ tới mức cao nhất, tựa như thủy triều linh khí bị bắn ngược lại.

Giương mắt nhìn lên cao hơn thì càng thấy rõ hơn.

Thiên địa giáp nhau, linh khí tựa như thủy triều mông mông vô tận, rộng lớn mạnh mẽ, như sóng tràn bờ.

Những cợn thủy triều bàng bạc va chạm vào nhau, càng chất chồng liên tục thì càng nhanh ngưng tụ thành một cơn sóng thần, mang tới sức công phá đáng sợ, tuôn về bốn phương tám hương, tùy ý lộng hành.

Mọi người cảm thấy đỉnh đầu tựa như là một biển cả rộng lớn mênh mông thực sự, đang chảy ngược ở trên không trung!

Khi sóng lớn đang ngang ngược tàn sát thì tiếng vang kinh thiên động địa đột nhiên vang lên, khiến trái tim của mọi người đập mạnh một cái.

Linh triều không chỉ mang tới cho bọn rung động, mà còn có lực áp bách tới đáng sợ.

Từ trên trời tới dưới đất, không nơi nào không có cảm giác áp bách đập vào mặt, mọi người có cảm giác không thể thở nổi.

Và cả cảm giác bất lực vô cùng.

Thế mới biết, đứng trước sức mạnh to lớn của thiên địa, bọn họ nhỏ bé tới mức nào.

Những cái này còn chưa phải là nguy hiểm nhất.

Điều làm cho Tần Tang cảnh giác nhất là tại lúc linh triều trùng kích vào đã khiến linh khí ở nơi này trở nên cuồng bạo, thiên địa linh cơ cũng theo đó bị hỗn loạn.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên 'Ầm' một tiếng, sau đó lại truyền ra những tiếng thốt lên bất ngờ.

Tần Tang quay đầu nhìn lại, liền thấy một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ lại tự nhiên ngã trên mặt đất, y tự cảm thấy xấu hổ mà khuôn mặt đỏ bừng cả lên. Không chỉ một mình hắn xuất hiện dị dạng, còn có không ít những người khác cũng đột nhiên rơi xuống rồi miễn cưỡng đứng vững.

Cơ bản đều là tán tu.

Lúc này, Trần Khôi Thanh mới cười xấu xa mà nhắc nhở:

-Chư vị đạo hữu chú ý, do ảnh hưởng của linh triều nên linh khí cũng không bình ổn như bên trong linh đan các vị nên không thể thể trực tiếp thu nạp vào cơ thể quá nhiều linh khí. Nếu luyện hóa không kịp sẽ khiến linh lực trong cơ thể trở nên hỗn loạn, dẫn đến tạm thời mất đi lực chiến đấu. Giống như khi giao thủ tại chiến trường Cổ Tiên, tốt nhất là nên chuẩn bị đầy đủ linh thạch.

Kẻ này không nói sớm!

Những tán tu không biết rõ tình huống kia sau khi nghe xong chỉ biết trợn mắt nhìn. Trần Khôi Thanh xem hết náo nhiệt rồi cũng phân phó một sư đệ dẫn đường, đồng thời giao cho Tần Tang một viên ngọc giản:

-Tần sư huynh, đây là bản đồ, Huyền Lô Vệ cũng sắp đến, các ngươi trên đường đi cũng có thể gặp được.

-Đa tạ Trần sư huynh.

Tần Tang đem nội dung trong ngọc giản hiện ra cho mọi người cùng xem, lại đảo mắt một vòng, lúc này hắn mới đề nghị:

-Chư vị đạo hữu, nếu như không có ai muốn đi sang địa phương khác thì chi bằng chúng ta kết thành chiến hữu cùng đồng hành, lỡ như có gặp phải Vân Thú thì cũng có thể cùng nhau tiêu diệt.

Mọi người nhìn nhau, suy ngẫm một chút rồi cũng nhận lời.

Tu vi của Tần Tang là cao nhất, lại có kinh nghiệm chiến đấu với Thiên Hành Minh, nên rất nhanh liền có thể sắp xếp nhân thủ đâu vào đấy thành một tổ chức hoàn chỉnh, cùng nhau đi về phía Huyền Lô Quan.

Linh triều ở phía trên đỉnh đầu của bọn hắn nên mọi người chỉ có thể đi ở dưới tầng trời thấp.

Tuy là thời điểm này nó đã sụp đổ rồi nhưng linh triều ở trên không trung vẫn còn cái uy lực có thể quét sạch thiên địa, thỉnh thoảng sẽ từ trên trời giáng xuống một đạo linh khí, trong nháy mắt trên mặt đất đã lưu lại một cái hố cực sâu.

Uy lực mạnh mẽ làm cho trong lòng mọi người ai ai cũng run sợ.

Tần Tang được mọi người bảo hộ ở giữa, nhiệm vụ của hắn là mọi lúc mọi nơi đều chú ý đến linh triều trên bầu trời cùng với động tĩnh xung quanh để kịp thời điều chỉnh phương hướng, tránh né nguy hiểm, nên trên đường đi cũng tính là thuận lợi.

May mắn nhất là, họ không gặp phải bầy Vân Thú.

Bọn họ cứ như thế một giây một phút cũng không ngừng nghỉ mà tiến thẳng đến Huyền Lô Quan. Không bao lâu sau, người đứng ở đầu tiên đột nhiên lên:

-Tần đạo hữu, phía trước có một đóa mây đen, đang bay về hướng này.

Tần Tang đã thấy, sau khi hai mắt đã nheo lại phân biệt rõ ràng thì thần sắc liền buông lỏng:

-Mọi người không cần lo sợ, là Huyền Lô Vệ.

Mọi người reo hò một tiếng, Huyền Lô Vệ hiện thân, rõ ràng là Vân Thú ở phía trước đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Bình Luận (0)
Comment