Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 813 - Chương 813: Khó Tranh

Chương 813: Khó Tranh Chương 813: Khó Tranh

Đáng tiếc, hai loại linh dược kia chưa hề xuất hiện qua, mà Dẫn Hồn Thảo cho dù có thì cũng đều được đưa đến lãnh địa ma tu.

Cho nên trong đoạn thời gian này Tần Tang cũng không thu hoạch được gì.

Lần này cũng không ngoại lệ, sau khi đấu giá kết thúc Tần Tang mang một mặt thất vọng từ phòng đấu giá đi ra, lại phát hiện lệnh bài Huyền Lô Vệ bên hông lấp lóe, liền trực tiếp bay thẳng đến Quân Bàn Sơn.

-Tần sư đệ.

Thu Mộ Bạch đã tập hợp nhân thủ,

-Lần này nói không chừng là linh triều sắp kết thúc rồi, cũng có thể là cơ hội cuối cùng để chúng ta xuất quan, ta nghĩ Tần sư đệ khẳng định không nguyện bỏ lỡ, nên đã tự tiện chủ trương đem ngươi kêu đến.

Tần Tang kinh ngạc nói:

-Chuẩn bị đóng cửa rồi sao?

-Không sai biệt lắm,

Thu Mộ Bạch gật đầu,

-Linh triều lập tức liền muốn đạt đến cao trào, nghe nói lần này có thể là thời kỳ suy sụp cuối cùng, sau này chúng ta ra ngoài có thể sẽ gặp một con đường chết. Đoán chừng là muốn đóng cửa để cố thủ, gắng gượng vượt qua đoạn này thời gian, chờ đợi linh triều đi qua.

Thật may mắn khi đã đến đây từ sớm!

Tần Tang âm thầm cảm thấy may mắn, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:

-Tử Vi Cung sắp sửa mở ra sao? Hiện tại sắp đóng cửa, chẳng lẽ lão tổ bọn hắn đã đến đây rồi?

-Ta cũng không biết.

Thu Mộ Bạch lắc đầu, truyền lệnh xuống lập tức hành động.

Mở ra cửa thành, lúc xuất quan bỗng nhiên Tần Tang quay đầu nhìn nó một cái.

Tại hai bên Huyền Lô Quan cùng với trên không trung có một cái kết giới vô hình to lớn, nó nhìn như đơn bạc bình thường nhưng lại có thể đem linh triều ngăn cản ở bên ngoài, che chở lấy vô số sinh linh bên trong thành.

Trên bầu trời đầy ắp là những cơn sóng linh triều có thể dễ dàng đem bọn hắn ép thành bột mịn, sóng sau lại cao hơn sóng trước, tiếp tục không ngừng đánh vào kết giới, nhưng lại nhợt nhạt yếu ớt vô cùng.

Cùng so sánh với kết giới nguyên thủy là tâm huyết của vô số cao thủ Nguyên Anh hội tụ ra ở trên Huyền Lô Quan để che chở linh trận, thì nó lại cực kỳ ảm đạm.

Loại bình chướng này đến tột cùng là do người phương nào lưu lại? Rốt cục là nó được lập ra vào lúc nào?

Thu Mộ Bạch chú ý tới Tần Tang ánh mắt, liền cảm khái nói:

-Tưởng tượng ở thời đại Thượng Cổ, có một vị thần tiên đại năng phất tay xuống bày ra cái bình chướng này, liền có thể dễ dàng ngăn trở linh triều, che chở chúng sinh. Phong thái như thế thật khiến lòng người hướng tới. . . Cả cuộc đời này của chúng ta, không biết ai có thể may mắn đạt được cảnh giới đó!

Tần Tang chần chờ một chút ròi cũng chậm rãi gật đầu.

Lần này thời kỳ linh triều suy sụp lại phá lệ ngắn ngủi, Bọn người Tần Tang ra ngoài không lâu liền phát hiện ra điều bất thường. Bọn họ vội vàng trở về, rốt cục có thể trước khi thời kỳ suy sụp kỳ kết thúc mà trở về Huyền Lô Quan.

Không ngờ, vừa mới bước vào cửa liền nghe được có người gọi tên của ba người bọn họ. Theo tiếng kêu nhìn lại, người đó hẳn là thân truyền đệ tử của Xa Ngọc Đào – Chiêm Dực.

-Chiêm sư đệ, gọi chúng ta như vậy hẳn là có chuyện gì gấp gáp đi?

Bọn họ bắt gặp vẻ mặt vội vàng của Chiêm Dực nên cũng nhanh chóng đi tới hỏi.

Chiêm Dực cũng đã là tu sĩ Giả Đan cảnh, mà lại là thân truyền đệ tử của Xa Ngọc Đào, vậy mà tâm tính lại không hề kiêu căng, đều thi lễ qua với bọn hắn rồi mới cất lời:

-Ba vị sư huynh, sư tôn mới vừa truyền lệnh, muốn tất cả những tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ trong Huyền Lô Quan tập trung lại. Ta tìm không thấy ba vị sư huynh, mới biết được các ngươi xuất quan đi rồi.

-Xa sư thúc cho gọi, là có chuyện gì quan trọng?

Ba người liếc nhau, liền vội vàng hỏi.

Chiêm Dực vội la lên:

-Còn thiếu vài vị sư huynh, đi qua liền biết.

Bọn người Tần Tang cũng không dám thất lễ, lập tức gọi hai cái đồng môn Trúc Cơ hậu kỳ trong đội ngũ rồi vội vàng đi theo Chiêm Dực.

Mấy người vội vàng chạy đến, sau khi tiến vào phủ dinh của Xa Ngọc Đào Tần Tang liền nhanh chóng nhìn lướt qua một vòng.

Một cái liền nhìn đến.

Xa Ngọc Đào ngồi tại chính đường, nhưng lại ngồi ở ghế cạnh bên.

Ngồi ở trên chủ tọa lại là một vị nữ tử đội đấu bồng*.

*đấu bồng : nón rộng

Phủ dinh của Xa Ngọc Đào cũng không mấy xa hoa, trong sân đơn giản chỉ trồng chút ít hoa cỏ, ngoại trừ bọn họ thì đệ tử Thiếu Hoa Sơn có tu vi từ Trúc Cơ hậu kỳ trở lên, chỉ cần đang ở Huyền Lô Quan thì cơ bản là đều đến.

Tần Tang phát hiện vài gương mặt lạ lẫm, đoán chừng là vừa chạy đến từ sư môn trong khoảng thời gian này.

Những người này đều đứng chỉnh tề ở trong sân, không một người nào nói chuyện nên không gian vô cùng yên tĩnh.

Xa Ngọc Đào phất tay một cái, liền có một tên tráng hán mặt chữ điền bước đến, khí chất hắn trầm ổn, trên vai lại đang cõng một thanh thiết kiếm Trọng Huyền vô cùng ít thấy lại cực kỳ dày, thanh kiếm được vải quấn lấy, nhìn hắn giống như là hiệp khách phàm trần.

Tần Tang chưa nhìn thấy người này, nhưng nhìn đến chuôi Huyền Thiết Trọng Kiếm trên lưng hắn đã ngay lập tức đoán được thân phận của hắn.

Kế Khánh!

Là đại đệ tử của Xa Ngọc Đào.

Việc Chiêm Dực được Xa Ngọc Đào sủng ái không phải là giả, nhưng nếu bàn về đệ tử thân truyền có danh khí lớn nhất của Xa Ngọc Đào thì chính là vị tráng hán tên gọi Kế Khánh này, hắn đã từng là cao thủ đứng đầu ở Thiếu Hoa Sơn.

Cái danh thứ nhất cao thủ này không đồng dạng với Tần Tang, nó là tại lúc chính đạo Bát Tông thi đấu mà đánh đến đạt được danh hiệu này.

Lúc tổ chức thi đấu Tần Tang vẫn còn là tiềm tu ở phường thị Thanh Dương, lúc đó hắn chỉ vừa mới đột phá Trúc Cơ hậu kỳ. Cho dù có trở về tham gia đi nữa, trong tình huống không thể sử dụng Luyện Thi cùng pháp bảo thì hắn cũng khó tranh được một cái thứ tự tốt.
Bình Luận (0)
Comment