Chương 817: Khốn Cảnh
Chương 817: Khốn Cảnh
Ngoài Tần Tang ra bốn người khác đều cũng sửng sốt không kém.
Tử Vi Cung, vốn là chuyện cách bọn họ vô cùng xa xôi, nơi đó là võ đài của cao thủ Kết Đan kỳ cùng Nguyên Anh kỳ, trừ phi giống Tần Tang và Vân Du Tử có lý do không thể không đi, cho dù Giả Đan cảnh cũng sẽ không tùy tiện mạo hiểm.
Bọn họ là tầng thấp nhất tại Tử Vi Cung, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Ở Huyền Lô Quan vốn muốn chờ cho linh triều kết thúc thì tiến vào chiến trường Cổ Tiên tìm kiếm cơ duyên, không ngờ sẽ bị chuyện trong này liên lụy.
Năm người trố mắt nhìn nhau.
Tâm trạng Tần Tang còn nặng nề hơn bọn hắn, nếu cứ đi theo Đông Dương Bá, chưa kể nguy hiểm sẽ gặp phải, chuyện của hắn sẽ ra sao bây giờ?
Giáng Vân Tử Quả cùng công pháp tiếp theo của Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, đều phải đến Tử Vi Cung mới lấy được, chờ lần sau mở ra không biết phải tới lúc nào.
Nhưng mà, có lý do gì có thể từ chối không đi?
Tần Tang trầm tư suy nghĩ, vờ như bị thương, sợ chết không đi, mấy thứ này không thể nghi ngờ là bất thành.
Đứng trước Tử Vi Cung sẽ dễ dàng bị lộ tẩy. Nếu để Đông Dương Bá biết đệ tử môn hạ của mình cả gan giấu diếm lừa gạt tổ sư, kết cục có thể tưởng tượng được.
Lúc này Huyền Vũ Thú Ấn đã bay tới trước mặt, Tần Tang trước đành phải đưa tay bắt lấy.
Trên ngón tay trong nháy mắt tiếp xúc với thú ấn, một sợi tơ màu xanh bỗng nhiên từ trên bay vụt ra, Tần Tang giật mình, vội vàng vươn tay vùng thoát, không ngờ tốc độ sợi tơ kia cực nhanh.
Đầu ngón tay đột nhiên đau nhói, bị sợi tơ cắt ra một đường, máu tươi nhỏ xuống trên ấn thú.
Tiếp đó, sợi tơ nhanh chóng leo hướng lên lòng bàn tay Tần Tang, xoắn thành một vòng trên cổ tay của hắn, hình thành một ấn ký mỏng manh, giống như vòng tay.
Mọi chuyện đều xảy ra dưới tốc độ tia chớp, lấy tu vi của Tần Tang cũng không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn ấn ký kia ký sinh trên cơ thể mình.
'Gào!'
Máu tươi nhỏ xuống, ấn thú bỗng dưng truyền ra tiếng gầm giận dữ.
Bên trong dường như phong ấn một con mãnh thú tuyệt thế, một luồng hơi thở cực kỳ hung hãn đáng sợ trong nháy mắt từ ấn thú lao ra, trực tiếp tác động tới Nguyên Thần người chạm vào nó.
Giống như hung thú đến từ Man Hoang, *bễ nghễ thiên địa, đạp nát hết thảy!
*nhìn trời đất bằng nửa con mắt.
Trong này phong ấn linh hồn con gì?
Tần Tang nghi hoặc nhưng lại bất động thanh sắc, có phật ngọc che chở hắn, căn bản không sợ thứ này tác động đến Nguyên Thần.
Sau khi nghe người bên cạnh kêu đau một tiếng, dư quang Tần Tang liếc thấy sắc mặt Thu Mộ Bạch đỏ lên, linh lực trong cơ thể chuyển động hỗn loạn, đang toàn lực chống cự linh hồn ác thú bên trong ấn thú.
Tần Tang trong lòng hơi động, cũng chỉ đành giả thành bộ dạng cật lực, chậm rãi áp đảo thú hồn.
Hồn thú bất lực với hắn, Tần Tang lại có thể tích lũy ưu thế từng chút một, loại bỏ thế mạnh của nó, rốt cục hồn thú từ bỏ giãy dụa, dần dần bắt đầu biết điều.
Muốn thực sự thuần phục được nó biến thành của mình, phải mất một đoạn thời gian, có điều Tần Tang thoải mái hơn bọn người Thu Mộ Bạch nhiều, thời gian cũng ngắn hơn.
Đây không đáng là tin tức tốt gì, Tần Tang không quan tâm.
Không lâu sau, mấy người Thu Mộ Bạch cũng miễn cưỡng áp chế linh hồn con thú lại.
Trong số đó, Thu Mộ Bạch cùng Kế Khánh là nhanh nhất.
Tần Tang thấy đã đến đúng lúc thì chủ động dừng lại, đi chậm hơn một bước, nhíu mày nhìn ấn ký trên cổ tay.
Ấn ký hoà vào máu thịt của hắn, nhưng Tần Tang thôi động thần thức quét nhiều lần cũng không có cảm giác gì, giống như nó vốn không hề tồn tại.
Chờ bọn hắn chế trụ lại hung hồn, Xa Ngọc Đào nói:
- Trong nửa năm này, các ngươi ở cái phủ đệ này tìm một gian phòng tĩnh tu, những chuyện khác để qua một bên, nhất định phải thuần phục thú hồn!
Tần Tang mở miệng, vừa định lên tiếng.
Thu Mộ Bạch bên cạnh giọng ngờ vực nói:
- Xa sư thúc, ta nghe nói tu sĩ Trúc Cơ kỳ chúng ta dù có được tổ sư bảo hộ cũng không thể ngăn cản áp lực linh trận bên ngoài Tử Vi Cung, nhất thiết phải dưới sự che chở của bí lục Tử Vi bí mới có thể đi vào an toàn.
Xa Ngọc Đào gật đầu nói:
- Ta đã hỏi qua tổ sư cùng Thần Yên cô nương, các ngươi chỉ cần tế luyện Ngũ Hành Thú Ấn, còn lại không cần lo lắng. Không cần bí lục Tử Vi, tổ sư cũng có cách mang các ngươi đi vào.
Người cuối cùng được chọn người tên là Dư Vạn Sâm, một trong những đệ tử Kim Đan trong môn hạ của một vị có đạo hiệu là Thọ Sơn Tử.
Khi nghe mình sắp bị mang đến Tử Vi Cung, bộ dạng người này như bay hết hồn vía, vừa rồi thuần phục hồn thú suýt nữa bởi vì tâm trạng bất ổn mà xảy ra sai sót.
Yết hầu Dư Vạn Sâm giật giật, ấp úng nói:
- Xa sư thúc, ta nghe nói Tử Vi Cung rất kinh khủng, từng có cường giả Nguyên Anh bỏ mạng ở trong đó, vậy ngay cả tổ sư bọn họ... Vạn nhất xuất hiện bất trắc, chúng ta có thể hay không bị...
- Khốn khiếp! Ngươi đang nghĩ đông tây gì vậy!
Xa Ngọc Đào hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sắc mặt trầm xuống, giọng mỉa mai nói:
- Chỉ mấy người các ngươi, để các ngươi dò đường ở Tử Vi Cung cũng chưa đủ tư cách! Tổ sư chẳng qua là để các ngươi nắm giữ Ngũ Hành Thú Ấn, mượn lực ấn thú phá giải một cấm chế mà thôi. Ấn thú đã nhận chủ, lão phu cũng bất lực, kẻ nào tham sống sợ chết tự mình đi tìm tổ sư phân trần!
Dư Vạn Sâm bị gõ đầu mắng mặt một trận, không dám nhiều lời nữa, luôn miệng nói:
- Đệ tử biết sai rồi.
Xa Ngọc Đào 'Hừ' một tiếng, vẻ mặt hơi ngưng trọng, chỉ vào bọn người Tần Tang, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trách mắng:
- Các ngươi suy nghĩ kỹ một chút, sau chuyến này, vào Pháp Nhãn tổ sư, chờ các ngươi từ Tử Vi Cung trở về, tổ sư có thể bạc đãi các ngươi hay sao? Cái cơ duyên này người khác cầu còn không được, các ngươi lại một mực khước từ!