Chương 84: Kiếm Ý Pháp Chỉ (2)
Chương 84: Kiếm Ý Pháp Chỉ (2)
Vụ Tỏa Hoành Giang thực chất là ngưng tụ ra một đạo sương mù, vây quanh địch nhân, mê hoặc tầm mắt của kẻ địch, luyện tới cảnh giới cao thâm cũng có thể phong tỏa thần thức của kẻ địch.
Vạn Lý Băng Phong thực ra chính là ngưng kết ra huyền băng pháp chú, linh lực tu tiên giả đủ có cường đại đến mấy cũng có thể bị băng phong vạn dặm. Người nắm bắt tốt thời cơ, có thể trực tiếp phong cấm kẻ địch trong một khối huyền băng, sau đó. . . bỏ chạy.
Tần Tang lật qua lật lại nhìn một lúc lâu, đột nhiên hiểu ra, năm cái pháp chú này đều dùng để bỏ trốn, bảo toàn mạng sống, thảo nào hắn cảm thấy khá kỳ quái, con mẹ nó không có lấy một pháp chú có tính công kích.
May ra còn có môn pháp chú Vạn Lý Băng Phong kia, Tần Tang còn thấy có thể ứng dụng được, không nhất thiết phải phong cấm kẻ địch, chỉ cần ngưng tụ thành băng thứ, băng đao, là có thể giết người rồi.
Tần Tang cũng đến cạn lời , không biết tên béo kia nhát gan đến cỡ nào mà toàn bộ pháp thuật sưu tập được đều dùng để bỏ trốn.
Tuy nhiên, Tần Tang cũng không cho rằng lựa chọn của tên béo kia là sai, bởi vì có một đạo lý đó là cứng quá thì gãy.
Tu tiên giả khác xa với phàm nhân, tuổi thanh xuân của phàm nhân cũng chỉ có mấy chục năm, nếu muốn có thành tựu thì phải triển lộ được tài năng của mình, tận tâm tận lực, khó tránh khỏi xao nhãng sức khỏe tuổi tác, đến lúc có được thành tựu thì cũng đã già mất rồi.
Hơn nữa phàm nhân cũng có câu “Quân tử báo thù, mười năm không muộn”.
Câu nói này nếu ứng lên những người tu tiên thì có thể đổi thành “Quân tử báo thù, trăm năm không muộn.
Tần Tang tìm hiểu được, tu sĩ sau khi vượt qua Luyện Khí và Trúc Cơ kỳ, còn có Kim Đan cảnh, hay còn gọi Kết Đan cảnh, trên Kim Đan còn có những lão quái vật Nguyên Anh kỳ.
Tu sĩ Luyện Khí cảnh có tuổi thọ hơn một trăm năm, tu sĩ Trúc Cơ kỳ sống đến 250 năm cũng không phải việc khó gì, còn như những tu sĩ ở Kim Đan kỳ hay những Lão Tổ Nguyên Anh kỳ, tuổi thọ càng kinh người.
Kiếp trước của hắn có truyền thuyết ông Bành Tổ sống đến 800 năm, thì ở cái thế giới này, tu sĩ Nguyên Anh kỳ là thực sự có thể làm được điều đó.
Tuổi thọ dài như vậy, nếu như gặp phải kẻ địch mà đánh không lại, vậy thì cần gì cố sống cố chết mà liều mạng chứ, cùng lắm thì bỏ trốn trước, sau đó mai danh ẩn tích, siêng năng khổ tu, chờ một ngày cảnh giới của bản thân vượt qua địch nhân, sau đó quay trở lại báo thù.
Triết lý sinh tồn của tên chủ quán béo lùn này lại rất hợp tâm ý của Tần Tang, ở trên cái thế giới của tu tiên giả này, chỉ ngươi còn sống, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Xem lại một lần nữa, Tần Tang liền tập trung tại các loại pháp chú cơ sở như Vọng Khí Thuật, tu luyện pháp chú cũng không phải làm một lần là xong, cơm cũng phải ăn từng miếng một, mới đầu chắc chắn sẽ luống cuống chân tay, phải cần sự siêng năng rèn luyện, mài giũa kỹ năng sau thì sau đó mới có thể phát huy toàn bộ uy lực của pháp chú được.
Thi triển pháp chú cơ sở cũng không khó lắm, chú quyết rất đơn giản, chỉ có vài câu, Tần Tang thử mấy lần là đã có thể miễn cưỡng thi triển, pháp chú đầu tiên hắn tu luyện chính là Khu Vật Thuật, sau khi hắn học thành, lập tức lấy ra cẩm nang bảy màu.
'Rầm rầm!'
Bên trong gian phòng bỗng trở nên vô cùng lộn xộn, Tần Tang xấu hổ, hắn thi chú còn chưa được thuần thục, lập tức lấy ra tất cả những thứ ở trong cẩm nang bảy màu.
Đồ vật ở trong cẩm nang bảy màu hắn đã xem qua không biết bao nhiêu lần, bây giờ cầm linh thạch trong tay liền cảm thấy linh lực dồi dào bên trong linh thạch, cảm thấy yêu thích mãi không thôi.
Linh thạch tại tu hành giới có tác dụng cực lớn, không chỉ có thể sử dụng như một loại tiền tệ, mà còn có thể trực tiếp hấp thu, bố trí thành Tụ Linh trận phụ giúp cho việc tu luyện, hoặc là bổ sung linh lực cấp tốc trong lúc chiến đấu, đây mới chỉ là hạ phẩm linh thạch thôi đấy , nếu là linh thạch có phẩm giá cao hơn, tác dụng của nó càng lớn hơn.
Sau khi đem linh thạch cất kỹ , Tần Tang thu dọn lại một chút, những thứ như vàng bạc sau này cũng cố thể sử dụng tới , hắn cũng thu lại.
Còn những tạp vật khác, Tần Tang đều đã sờ thử qua một lần, xác nhận là không có điểm đặc biệt gì, hắn đều đá qua một bên, cuối cùng tâm niệm của hắn niệm tên 3 cuốn sách.
Không ngoài dự đoán, Huyền Âm Thư và U Minh Kinh cũng giống nhau, đều là công pháp tu luyện căn bản nhất, tuy nhiên Huyền Âm thư lại là Thổ hành công pháp, nhất định phải có thổ hành linh căn mới có thể tu luyện được.
Mỗi người chỉ cần tu luyện một loại Công pháp cơ bản là đủ rồi, có nhiều hơn nữa cũng vô dụng, trừ phi chậm chạp không thể tiến bộ , hoặc là công pháp khuyết thiếu phần sau, mới lựa chọn thay đổi công pháp.
Bên trên Huyền Âm Thư cũng có vài loại pháp chú, ví dụ như Độn Thổ Chi Pháp, Huyền Thổ Thuẫn các loại, Tần Tang cũng không biết mình có thể tu luyện hay không, bởi vì U Minh Kinh và Huyền Âm Sách là hai loại thuộc tính Ngũ Hành khác nhau.
Đọc lướt qua một lần, Tần Tang bỏ qua Huyền Âm Thư, cầm lấy quyển gia phả của Tống gia.
Bên trên gia phả viết vô cùng rõ ràng, tờ dầu tiên giới thiệu về lại lịch của lão tổ Tống gia, Sau khi đọc xong, Tần Tang kinh ngạc vô cùng, nhanh chóng lật xem các trang tiếp theo, nhân khẩu của Tống gia không thịnh lắm, từ khi Tống gia Lão Tổ bắt đầu lập nên Tống gia, truyền thừa mười mấy đời, đến nay chỉ còn lại hậu duệ trực hệ.
Một người gọi là Tống Hoa, người còn lại gọi là Tống Dĩnh.
Trong đó Tống Hoa là nam, Tống Dĩnh là nữ, xem ra người đồng quy vu tận với Hắc y ma đầu bên bờ Trầm Thủy Hà, chắc là Tống Hoa.