Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 841 - Chương 841: Cô Quạnh

Chương 841: Cô Quạnh Chương 841: Cô Quạnh

Sau đó vạn nhất đụng phải nguy hiểm, hắn còn có thể nhiều thêm một lá bài tẩy.

Nghe thấy lời cuối cùng của Cảnh Bà Bà, Tần Tang thầm nói, quả nhiên quan hệ giữa Cảnh Bà Bà và tiền bối Thanh Trúc không hề đơn giản, cũng không biết là kiểu yêu hận tình thù như thế nào.

Tần Tang quyết tâm nếu gặp phải di cốt của tiền bối Thanh Trúc, nhất định sẽ mang ra ngoài, nói không chắc có thể kết một thiện duyên với Cảnh Bà Bà.

Lần này Tội Uyên đánh lén rất khôn ngoan độc ác, khiến hai vực, mà đặc biệt là Thiên Hành Minh, tổn thất nặng nề, sau đó chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Sau khi rời khỏi Tử Vi Cung, e rằng Tu Tiên Giới sẽ đại loạn.

Điều khiến cho Tần Tang hơi yên tâm là tông môn của hắn có hai vị Nguyên Anh tọa trấn, phía dưới cây lớn là nơi hóng mát tốt nhất, may mắn hơn những người tán tu hay các đệ tử trong môn phái nhỏ nhiều lắm.

Nhưng mà không ai sẽ ngại chỗ dựa nhiều.

Trong lúc suy nghĩ, Tần Tang và đám người Thu Mộ Bạch đang được Thần Yên phi hành mang theo, đột nhiên cảm giác toàn thân kéo căng, tiếp đó trước mắt bỗng xuất hiện một mảnh trắng xóa.

Biển mây bao la bát ngát đập vào mắt.

Cuối cùng cũng xông ra Tiên trận, tiến vào Tử Vi Cung!

Bọn họ còn chưa kịp mừng rỡ thì Thần Yên lại mang theo đám người đâm đầu vào biển mây chứ không hề bay về Thiên Môn phía trước.

- Hóa ra Tử Vi Cung không phải nằm ở phía sau Thiên Môn mà là ở trong đám mây?

Giữa lúc hoa mắt chóng mặt, Tần Tang vẫn rảnh rỗi nghĩ những việc này.

Bởi vì có một luồng lực lượng như có như không luôn luôn lôi kéo bọn họ, không cho bọn họ tản ra, lại có Thần Yên che chở, hiển nhiên không có gì phải lo lắng.

- Thiên Môn ở trên, Tử Vi Cung ở dưới, đi vào Tử Vi Cung cũng không cần đi qua Thiên Môn. Cái ở phía dưới này thật sự là Tử Vi Cung sao? Hay là vì ở thời thượng cổ, Tử Vi Cung rơi khỏi bầu trời, rớt vào biển mây?

Tần Tang luôn luôn cảm thấy quy luật ở bên trong không hợp lý.

Mới vừa hắn rõ ràng nhìn thấy phía sau Thiên Môn là một mảnh hư vô, chỉ còn dư lại một mình Thiên Môn lẻ loi đứng sừng sững trên đỉnh mây, cảnh sắc lúc tiến vào Tiên trận và khi ra khỏi Tiên trận đều giống nhau như đúc.

Tần Tang không hoài nghi sai, những tiền bối đầu tiên phát hiện Tử Vi Cung cũng có loại hoài nghi này.

Nhưng từ đầu đến cuối không ai có thể khám phá ra sự huyền bí bên trong, không biết Tiên cung trong biển mây có phải là Tử Vi Cung rơi từ bầu trời hay là cung điện nào khác. Cũng bởi vì trên Thiên Môn có viết ba chữ “Tử Vi Cung” nên sau lại lấy đó làm tên.

Nhưng mà dù Tiên cung trong biển mây có là thân phận gì thì cũng không ảnh hưởng đến bọn hắn, bởi cho đến tận bây giờ vẫn chưa ai thăm dò hết toàn bộ Tiên cung.

Bịch! Bịch! Bịch!

Vài bóng hình từ trên trời rớt xuống cổ điện hoang vu, ngã lăn quay ra đất, ép gãy cỏ vàng, bốc lên bụi mù.

Tần Tang bắt kịp một đống cành rối của một gốc cổ thụ, làm giảm một phần trọng lượng mới có thể miễng cưỡng đứng vững khi rơi xuống mặt đất.

Thu Mộ Bạch cũng giống Tần Tang, ba người khác lại không may mắn như vậy, đều ngã lăn lóc như hồ hô, trên thân và tóc tai dính đầy cỏ khô.

Mãi đến khi bọn họ lồm cồm đứng lên thì Thần Yên mới bồng bềnh đáp xuống.

Hình như nàng không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, ngay cả nếp áo cũng chưa từng lộn xộn.

Đám người Tần Tang chỉnh lý trang phục trên thân xong, lần lượt hành lễ Thần Yên.

- Đa tạ ân bảo hộ của Sư Thúc Tổ.

Thần Yên bộc lộ ra tu vi Nguyên Anh, thái độ lúc này của bọn hắn đối với nàng cũng cung kính giống như Đông Dương Bá, lấy đại lễ để tham bái.

Đám người Thu Mộ Bạch sau khi kinh ngạc thì trên mặt cũng khó nén vui mừng, hiển nhiên mọi người đều hiểu trong tông môn có thêm một vị cao thủ Nguyên Anh sẽ như thế nào.

Nào ngờ, Thần Yên không nguyện ý tiếp nhận lễ của bọn họ, thản nhiên nói:

- Ta không phải Sư Thúc Tổ của các ngươi, về sau các ngươi cứ xưng ta là tiền bối giống như trước là được.

Mấy người Thu Mộ Bạch liếc mắt nhìn nhau, không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh của Thần Yên:

- Đệ tử tuân mệnh!

Thần Yên chắp tay đứng ở trong viện im lặng không lên tiếng.

Năm người Tần Tang đứng chờ ở bên cạnh, thấy Thần Yên bất động bèn bắt đầu dò xét xung quanh.

Cái viện này rất lớn, bên trong cỏ dại rậm rạp, ở hai bên bờ tường mọc đầy cổ thụ che trời, mỗi một gốc đều to đến mức mười mấy người cũng ôm không xuể, không biết đã sống bao nhiêu năm.

Ở một khu vực khác có một loạt các cung điện đổ nát, đã hoàn toàn sụp xuống, chỉ còn lại từng vòng vách tường trơ trọi, nhìn không ra chức năng trước đó là gì.

Cảnh tượng cả viện đều là hoang vu cô quạnh.
Bình Luận (0)
Comment