Chương 842: Sư Tôn
Chương 842: Sư Tôn
Ngoại trừ những cái kia ra thì không còn còn gì khác thường cả.
Không có dấu vết Linh trận để lại, cũng không có cổ cấm chế nguy hiểm ở khắp mọi nơi, thậm chí ngay cả cổ thú cũng không nhìn thấy bóng dáng, tựa như một tòa viện tử của người phàm, lại vẫn có thể tồn tại bên trong Tử Vi Cung.
Mấy người Tần Tang không khỏi đầy đầu dấu chấm hỏi, nhưng nhìn thấy Thần Yên quá lạnh lùng thì lại không dám mở miệng dò hỏi, đành phải dấu đi nghi hoặc vào trong bụng.
Đúng lúc này, một vệt ánh sáng chợt bay đến trong sân, Thần Yên thu nó vào lòng bàn tay, nhìn một lát rồi môi khẽ mở, sau đó phất tay trả lại.
Đứng chờ thêm khoảng một khắc thì có một đạo cầu vồng màu trắng bay đến.
Người đến là Đông Dương Bá, sư thúc Phong Minh và mấy người Thiết Quan Tử đã không còn thấy tăm hơi, chắc là cũng đã tự giác hành động, đi tầm bảo rồi.
Chờ nhóm Tần Tang tiến lên bái kiến xong, Đông Dương Bá liền phất tay để bọn hắn lùi về nơi xa.
- Thần Yên cô nương quả nhiên yêu quý hậu bối. – Đông Dương Bá chăm chú nhìn bóng lưng đám người Tần Tang, lại cười nói – Lần này may nhờ Thần Yên cô nương không rời không bỏ, mang theo toàn bộ cả năm đứa đi đến được nơi đây.
Thần Yên hừ lạnh:
- Trước đó đạo hữu từng nói sau khi tiến vào Thiên Sơn, lúc xông trận cần có bọn họ trông coi Ngũ Hành Thú Ấn mới có cơ hội phá trận, ta tất nhiên phải toàn lực bảo vệ bọn họ. Không biết lời này của Đông Dương đạo hữu là có ý gì?
Đông Dương Bá liên tục khoát tay.
- Thần Yên cô nương không nên suy nghĩ nhiều, lão phu chỉ là thuận miệng nói…Đúng rồi, mới vừa Nguyên Anh của hai vực tập hợp lại nghị sự, đều rất mong gặp mặt cô nương một lần, ta đã giúp cô nương từ chối. Nhưng mà kế này không lâu dài, không có khả năng luôn mãi dây dưa như vậy.
Thần Yên nghĩ nghĩ:
- Việc đó để chờ sau khi đi ra Tử Vi Cung rồi bàn lại. Tội Uyên đột nhiên đánh lén sẽ không ảnh hưởng đến việc chúng ta tiến vào Thiên Sơn chứ?
- Sẽ không! – Đông Dương Bá vô cùng chắc chắn lắc đầu – Mấy trăm năm mới có một cơ hội này, đến đều đã đến, không thử qua một lần sao có thể cam tâm? Sau khi rời khỏi Tử Vi Cung, hai vực nhất định phải vứt bỏ hiềm khích trước đây để liên thủ kháng địch, về những việc chi tiết hơn thì chờ đến khi ra khỏi đây lại thương nghị cũng không muộn. Nhưng mà… - Đông Dương Bá đột nhiên đổi giọng, cười nói – Lần này Tội Uyên đánh lén nói không chắc lại tốt cho ta và ngươi. Lão mũi trâu tự bạo bản mệnh pháp bảo, những tu sĩ khác của Thiên Hành Minh người thì chết, người bị thương, e rằng không có tâm tình tham dự tranh đấu. Thiếu hơn một nửa tình địch, cơ hội dành cho chúng ta sẽ lớn hơn. Đến lúc đó, lại phải nhờ vào cô nương rồi.
Thần Yên trầm giọng nói:
- Chỉ cần ngươi thật lòng tuân thủ hứa hẹn, giúp ta cứu ra sư tôn, ta khẳng định sẽ tuân theo ước định. Ta đã sớm lập lời thề, ngươi không cần lo lắng.
- Lão phu tin tưởng cô nương là người giữ được chữ tín! – Đông Dương Bá vỗ tay cười, ngẩng đầu nhìn thoáng qua biển mây mênh mông, nói tiếp – Làm chậm trễ thời gian dài như thế, còn phải trải qua mấy cửa ải của ngoại điện mới có thể tiến vào nội điện. Mặc dù hai ta liên thủ nhưng vì mang theo năm đứa kia, cần phải cẩn thận một chút. Nếu không vạn nhất xuất hiện bất ngờ, bên trong Tử Vi Cung cũng sẽ không tìm thấy tu sĩ Trúc Cơ để thay thế.
Đám người Tần Tang đứng ở rìa sân, không dám thám thích đối thoai giữa hai vị tổ sư.
Đợi một hồi, nhìn thấy Đông Dương Bá ngoắc ngoắc bọn họ, mọi người mới vội vàng đi lên.
- Để tiết kiệm thời gian, ta và Thần Yên cô nương sẽ mang các ngươi đi thẳng tới nội viện. Trên đường nếu gặp phải nguy hiểm thì các ngươi chỉ cần dựa vào Ngũ Hành Thú Ấn hộ thể, nghe theo lệnh chúng ta mà làm việc…”
Mấy người Tần Tang vâng dạ noi theo, cẩn thận ghi nhớ lời dặn dò của Đông Dương Bá, sau đó bắt đầu khởi hành.
Đông Dương Bá đi ở phía trước, năm người Tần Tang duy trì trận hình ở giữa, Thần Yên bọc hậu.
Bảy người bay lên không trung, trực tiếp bay về phần cuối của Tử Vi Cung, vì chiếu cố nhóm người Tần Tang nên tốc độ không quá nhanh.
Phía bên trên có tầng mây bao trùm, giữa không trung tồn tại một luồng sức mạnh hỗn loạn cực kỳ, bọn họ chỉ có thể phi hành cao hơn những cây cổ thụ kia một ít, tầm mắt rốt cuộc cũng trống trải hơn.
Đưa mắt nhìn về phương xa, phía trước có hàng trăm hàng ngàn biệt viện ngay hàng thẳng lối giống như cung điện, khiến người rung động.
Đại đa số đều đã đổ nát tàn tạ, giống như phần sân viện ban nãy bọn họ đáp xuống, đã bị bỏ hoang.
Nhưng cũng có một vài cung điện còn nguyên, thậm chí vẫn giữ được cấm chế tỏa sáng lung linh.
Ở phạm vi trong tầm mắt, từng cột sáng màu sắc khác nhau phóng lên tận trời xanh, nếu quan sát kĩ sẽ phát hiện bên trong có chỗ bất phàm.
Mà xung quanh những cung điện này lại có núi non vờn quanh hoàn toàn ngăn trở tầm mắt, làm cho mọi người không biết cảnh sắc phía sau núi là như thế nào.
Lúc này, Tần Tang cũng phát hiện ra sự khác thường.
Người tiến vào đây nhiều như vậy.
Nhưng Tần Tang chỉ thấy lác đác vài người dám phi hành trên không trung.
Hắn lặng yên nhìn vòng bảo hộ ở gần mình, nó nhẹ nhàng chặn được những đợt công kích của luồng khí hỗn loạn ở phía bên ngoài.
Xem ra những luồng khí hỗn loạn này nguy hiểm hơn hắn nghĩ.
Mục tiêu của Đông Dương Bá vô cùng rõ ràng, bay thẳng đến dãy cung điện tọa lạc trên đỉnh núi cao nhất.
Ngọn núi này khác với những ngọn núi khác ở chỗ, trên núi vô cùng hoang vu, không có một ngọn có, khắp nơi đều là đá lớn nhấp nhô, hoàn toàn là từ đá tạo thành, vách đá cheo leo có mặt ở khắp nơi, tựa như bị đao chém, thẳng tắp từ trên xuống.