Chương 843: Khen Thưởng
Chương 843: Khen Thưởng
Trên bãi đá có một đám bóng đen ngồi xổm, vì khoảng cách còn xa nên nhìn không rõ lắm.
Loạn thạch tầng tầng lớp lớp tựa như cầu thang Kim Tự Tháp, kéo dài đến tận đỉnh núi, nơi đó xây lên một tòa thạch điện cổ điển rất lớn, vô cùng bắt mắt.
Tòa thạch điện này là nơi duy nhất thể hiện ra dấu vết của con người giữa núi rừng hoang vu. Những ngọn núi xung quanh chỉ có thể nhìn thấy rừng cây cổ thụ rậm rạp mà thôi.
- Phải đi vào cổ điện sao?
Tần Tang thầm suy đoán, thu hồi ánh mắt nhìn sang hướng khác.
Trên đường đi, hắn nhìn thấy không ít bóng người xuyên qua những tòa cổ điện. Bọn họ mặc dù không dám phi hành nhưng tốc độ không hề chậm. Có một vài người đi về phía những tòa cung điện vẫn còn nguyên vẹn kia. Còn lại đa số đều có mục tiêu giống như bọn hắn, thạch điện trên núi đá!
Một đường thông suốt, cuối cùng cũng đi đến dưới chân núi đá.
Lúc này Tần Tang rốt cuộc thấy rõ những bóng đen ban nãy là gì. Hóa ra là những con yêu thú có bề ngoài giống chim kền kền.
Những con yêu thú này hình như không mạnh nhưng số lượng cực kỳ khủng bố!
Từ chân núi lên đến đỉnh núi, trên mỗi một tảng đá lớn đều có một một con, e rằng số lượng có thể đạt đến chục vạn con, một rừng đen thui lít nha lít nhít khiến người tê cả da đầu.
Tần Tang không khỏi nhớ tới tổ ong Huyết Sí Quỷ Đầu Phong ở Vô Nhai Cốc.
Ngọn núi này hoàn toàn là sào huyệt của yêu thú, mà những con yêu thú mang bộ dáng giống chim kền kền này lợi hại hơn Huyết Sí Quỷ Đầu Phong rất nhiều.
Do lúc trước làm trễ nải khá lâu, vì vậy bọn họ không phải là người đầu tiên tới đây.
Lúc này đã có người đang leo núi.
Từng người trổ tài bản lĩnh, đại đa số là sử dụng đủ loại phương pháp để có thể che dấu thân hình và hơi thở, lừa gạt cảm giác của đám yêu thú kia.
Có một vị tu sĩ Kim Đan cầm một kiện hắc hồ lô, trong hồ lô phun ra khói đen, tỏa ra mùi vị hôi thối. Những con yêu thú kia ngửi thấy mùi vị này sẽ coi gã như đồng loại.
Trong lúc Tần Tang còn đang âm thầm đoán xem Đông Dương Bá sẽ dùng cách gì thì bên tai bỗng vang lên một tiếng:
- Lên núi!
Sau đó, Đông Dương Bá tiện tay vung kiếm.
Kiếm khí bừng bừng, trực tiếp chém nát yêu thú trên đường, mở ra một lối đi bằng phẳng!
Tuyệt đối không nên suy bụng ta ra bụng người, nhất là khi đối phương còn là tu sĩ Nguyên Anh.
Dựa vào kinh nghiệm này, Tần Tang theo sau Đông Phương Bá, một đường thông suốt, ung dung xuyên qua bầy yêu đi tới trước thạch điện.
Sau khi đám yêu thú có hình dạng giống kền kền phát hiện có người xâm nhập, toàn bộ yêu thú trên núi đều bị kinh động, điên cuồng tấn công, nhất thời trong tầm nhìn chỉ còn lại một màu đen.
Một đôi đến, Đông Phương Bá liền giết một đôi.
Một đám đến thì diệt một đám.
Xác chết la liệt khắp nơi, máu đen nhuộm đầy núi đá, mùi hôi thối xông vào mũi.
Cuối cùng, đám yêu thú bị giết đến sợ, vây quanh bọn họ thét chói tai, không dám hạ xuống.
Những người đang leo núi khác cũng được thơm lây, nhân lúc bọn họ hấp dẫn sự chú ý của yêu thú liền bay nhanh vào thạch điện, không phải chịu một chút tổn thất nào.
Chờ bọn Tần Tang cũng tiến vào thạch điện, đám yêu thú cuối cùng cũng chịu từ bỏ, không còn ồn ào nữa mà bay về chỗ cũ. Quay đầu nhìn lại, trên núi đá vẫn lúc nhúc toàn là yêu thú, đông nghìn nghịt, số lượng không hề ít đi khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Một đoạn hành lang hướng về phía trước, nối liền với từng tòa thạch điện.
Bên trong thạch điện hoàn toàn trống trải.
Ở cuối thạch điện dường như có ánh sáng lấp lóe, tựa hồ có một cánh cửa.
Tần Tang nhìn chung quanh.
Mới rồi rõ ràng có mấy kẻ tiến vào thạch điện trước bọn họ nhưng lúc này trong thạch điện lại không một bóng người, có lẽ đều đã vượt qua cánh cửa kia rời đi rồi.
Đằng sau cánh cửa kia hình như lại là một mảnh không gian rộng lớn, cũng không biết rốt cuộc Tử Vi Cung lớn đến mức nào.
Dưới chân núi, hàng ngàn tòa cung điện sắp thành hàng cũng đã đủ hùng vĩ.
Tần Tang cực kỳ mong chờ, Tử Vi Cung có thể khiến bản thân rung động đến bực nào.
-Kiếm pháp của Đông Dương đạo hữu thông thần, lão phu cũng được thơm lây.
Bên trong thạch điện đột nhiên vang lên một tràng tiếng cười.
Tần Tang giật mình, đảo mắt nhìn qua, lúc này mới phát hiện tại cửa vào thạch điện đã xuất hiện thêm một bóng người tự bao giờ, từ hư chuyển thực, là một lão giả mặc áo gai.
Nhìn mặt mũi người vừa tới, Tần Tang liền nhớ ra ngay. Ông ta là một vị Nguyên Anh của Thiên Hành Minh, trong đại chiến không chỉ bảo vệ được tính mạng mà còn là một trong những người còn sống chịu ít tổn thất nhất Thiên Hành Minh, có thể thấy được thực lực rất mạnh.
Trên mặt Đông Dương Bá không có vẻ gì là ngoài ý muốn, cười trả lời:
-Chỉ là Thi Thứu mang theo thi độc mà thôi, Động Vân đạo hữu đối phó với chúng chẳng lẽ không dễ như trở bàn tay hay sao? Tại hạ nào dám kể công.
Loại Thi Thứu này sinh ra từ một tiên, thi độc phi thường quỷ dị, kiếm thuật của đạo hữu thích hợp bài trừ độc này, nếu là tại hạ sẽ phải phí rất nhiều sức lực.
Lão giả áo gai lắc đầu, vừa nói vừa chậm rãi đi tới.
Nếp nhăn phủ đầy gương mặt khô vàng, hai mắt đờ đẫn, ánh mắt vẩn đục, mặt ủ mày chau, nhìn giống như một lão già tuổi xế chiều thực thụ.
Cũng không biết ông ta trông như vậy từ đầu hay là do tiêu hao quá nhiều tinh lực trong đại chiến.
Đôi mắt tiêu điều của lão giả áo gai hơi chuyển động, nhìn thẳng vào Thần Yên, ý vị thâm trường nói:
-Vị này hẳn là Thần Yên đạo hữu, tại hạ là Động Vân Tiên. Trước đây chưa từng nghe nói Thiếu Hoa Sơn lại có người thiên tư siêu tuyệt như Thần Yên đạo hữu, vô thanh vô tức kết anh, giấu diếm hết thảy người trong thiên hạ. Hai vị che dấu đủ sâu, chẳng lẽ là muốn tại Thiên sơn cho chúng ta kinh hỉ?