Chương 844: Mộ Tiên
Chương 844: Mộ Tiên
Thần Yên gặp qua Động Vân đạo hữu.
Thần Yên chắp tay, không nói thêm gì.
Đông Dương Bá cười ha hả:
-Sao Động Vân đạo hữu lại đến đây một mình thế này, không lẽ Chân Nhất đạo trưởng chịu ảnh hưởng, không định đi Thiên Sơn hay sao? Cần biết thắng bại là chuyện thường của binh gia, âm mưu quỷ kế của Tội Uyên không thể lâu dài, tu sĩ hai vực chúng ta chỉ cần đồng tâm hiệp lực, cùng tiến cùng lùi là nhất định có thể thắng lợi!
Động Vân Tiên gật đầu:
-Đạo hữu nói không sai! Chúng ta dù còn đau buồn nhưng tuyệt đối không phải không gượng dậy nổi, chúng ta còn muốn báo thù cho các đạo hữu chết thảm dưới thủ đoạn độc ác của đối phương! Có vài vị đạo hữu bị mất nhục thân cần Chân Nhất đạo hữu thu xếp, tại hạ chỉ đành đi trước một bước. Chờ Chân Nhất đạo hữu xong việc, chắc chắn sẽ không bỏ qua Thiên Sơn đoạt bảo…
Động Vân Tiên vừa nói vừa đi về phía cuối thạch điện, mới đi được hai bước đã xoay người lại, tựa hồ nhớ tới cái gì, ánh mắt đảo qua đám Tần Tang, nhẹ giọng hỏi:
-Vị nào là Tần Tang tiểu hữu?
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Tần Tang, vẻ mặt khác nhau.
Bốn người Thu Mộ Bạch vô cùng kinh ngạc.
Trong lòng Tần Tang không hiểu ra sao, hắn chưa bao giờ gặp Động Vân Tiên, không hiểu tại sao người này lại tìm mình, còn biết cả tên.
Có điều thanh âm lúc gọi tên hắn có chút hiền hòa, hình như không phải chuyện gì xấu.
Tần Tang nhìn về phía tổ sư nhà mình xin chỉ thị, thấy Đông Dương Bá gật đầu liền bước lên phía trước, hành lễ nói:
-Vãn bối Tần Tang bái kiến tiền bối.
Động Vân Tiên đánh giá Tần Tang một lượt từ trên xuống dưới, gật đầu:
-Không tồi!
Dứt lời liền xoay người rời đi, bỏ lại Tần Tang vẫn còn mờ mịt.
-Không cần thắc mắc! Chúng ta có thể phát hiện được dị động của Vô Cực Môn chủ để sớm phòng bị đều nhờ Trùng Di đạo trưởng nhắc nhở, mà Trùng Di đạo trưởng lại biết tin từ một đệ tử của Vân Du Tử dưới trướng bọn họ. Mới rồi khi chúng Nguyên Anh nghị sự đã để Vân Du Tử của Thái Ất Đan Tông nói rõ ngọn nguồn, Vân Du Tử liền chủ động nhắc rằng ngươi cũng có công. Hắn ta đã tường thuật đầy đủ việc ngươi gặp Vô Cực Môn chủ và Hoàng Thiên tại Vô Nhai Cốc cùng với việc phát hiện hai người có dấu hiệu giảng hòa như thế nào cho chúng ta nghe một lần.
Đông Phương Bá chủ động mở miệng giải thích nghi hoặc cho bọn họ.
-Lần này phá được âm mưu của Tội Uyên, hai vực biến nguy thành an, dù các ngươi chỉ là vô tình nhưng chúng Nguyên Anh ít nhiều gì cũng phải nhận một chút ân tình của các ngươi.
Tạm thời lấy Tử Vi Cung làm trọng, còn chưa kịp thương nghị chuyện của các ngươi, đợi sau đó trở về chắc chắn sẽ khen thưởng các ngươi.
Ta nghe Phong Minh nói ngươi ăn Tuyết Linh Liên và Diên Vĩ Hoa đều không thể kết đan.
Hiện tại không cần lo lắng, nhiều Nguyên Anh như vậy, thế nào có cũng có thể nghĩ ra biện pháp cưỡng ép kéo tu vi của hai người các ngươi lên, đến lúc đó giúp các ngươi chuẩn bị một kiện pháp bảo bản mệnh thích hợp cũng là việc nên làm.
Có điều cho dù có khen thưởng ngập trời cũng không được kiêu ngạo, đừng nghĩ rằng có những ngoại vật này rồi liền có thể kê cao gối ngủ, rõ chưa?
Tần Tang nghe vậy, vội vàng đè nén vui sướng, nghiêm túc hành lễ nói:
-Đệ tử đã rõ, nhất định sẽ ghi nhớ những điều tổ sư dạy bảo.
Đông Phương Bá ừm một tiếng, nói:
-Đi thôi.
Đông Phương Bá cùng Thần Yên đi trước.
Tần Tang theo sau, không khỏi bắt đầu mơ mộng về tương lai.
Vốn cho rằng phải tốn công chuẩn bị pháp bảo bản mệnh, không ngờ hiện tại đã có một kiện pháp bảo bản mệnh đang chờ hắn đến lấy, dễ như ăn cháo.
Chỉ một hành động vô tình đã có thể đạt được nhiều chỗ tốt như vậy chính là nhờ Vân Du Tử không quên hắn!
-Chúc mừng Tần sư đệ!
Cả Thu Mộ Bạch cũng cực kỳ hâm mộ Tần Tang.
Nhưng hắn hâm mộ nhất không phải Tần Tang có thể kết đan mà là dễ dàng có được một kiện pháp bảo bản mệnh.
Năm đó, tổ sư từng khuyên hắn ta sau khi kết đan cần tự mình thu thập linh tài để luyện chế pháp bảo bản mệnh, xem như lịnh luyện.
Còn đám Mục Nhất Phong thì lại càng hâm mộ Tần Tang được Nguyên Anh trợ giúp, kết đan là chuyện ván đã đóng thuyền, khoảng cách đến đại đạo lại tiến thêm một bước.
Không ngờ rằng Tần Tang đã không cần trợ giúp.
Có điều Tần Tang vẫn phi thường vui vẻ.
Hắn không cần người khác trợ giúp kết đan, nhưng có thể đề nghị đổi khen thưởng đổi thành các thứ khác. Nhiều Nguyên Anh lão tổ như vậy, chữa khỏi ám thương của chính mình khẳng định không thành vấn đề.
Như vậy liền có thêm một đường lui.
Việc tranh đoạt Giáng Vân Tử Quả có liên quan đến tiên lộ của bản thân, vốn là không có đường lui nào.
Đối thủ là đại yêu Kim Đan kỳ, hơn nữa rất có thể không phải là tiền kỳ Kim Đan kỳ. Tần Tang đã chuẩn bị liều mạng, trừ khi át chủ bài ra hết, bị buộc đến tuyệt cảnh, nếu không tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!
Vừa mới nhận được khen thưởng của Nguyên Anh, dù là gặp chuyện không thể làm cũng tùy thời có thể lui lại.
Tảng đá lớn trong lòng Tần Tang rơi xuống, cả người thoái mái hơn nhiều.
Ngay vào lúc Tần Tang đang suy nghĩ lung tung, Đông Phương Bá cùng Thần Yên cũng đang âm thầm trao đổi.
-Động Vân Tiên không nhận ra thân phận thật sự của ngươi. Năm đó, trước khi sư phụ ngươi mất tích ta cũng không gặp ông ta. Trừ khi là người quen thuộc với ngươi hoặc sư phụ ngươi, nếu không thì hẳn là sẽ không liên tưởng ngươi với cô bé Luyện Khí kỳ hai trăm năm trước nhanh như vậy. Dù sao thì chỉ dùng hai trăm năm kết anh cũng quá mức kinh thế hãi tục.
Thần Yên nói:
-Sư phụ không ngại đường xa ngàn dặm tới Tiểu Hàn Vực là vì Tử Vi Cung. Vốn định dò xét Tử Vi Cung xong sẽ trở về sư môn, không muốn dây dưa quá nhiều đến các thế lực bản địa cho nên không mang ta đi gặp rất nhiều người, bọn họ cùng lắm mới gặp ta một lần.