Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 845 - Chương 845: Thập Tử Vô Sinh

Chương 845: Thập Tử Vô Sinh Chương 845: Thập Tử Vô Sinh

Đông Dương Bá ừm một tiếng:

-Vậy là tốt rồi, chỉ cần thân phận ngươi không bại lộ trước khi Thiên Sơn đoạt bảo diễn ra thì chúng ta sẽ có cơ hội không nhỏ. Nhưng lão phu có câu này không biết có nên nói hay không… Trước sư phụ ngươi không phải là chưa từng có người bị vây ở Thiên Sơn, sau đó đều hoàn toàn biến mất, không có ngoại lệ. Sâu trong Thiên Sơn khẳng định có nguy hiểm mà chúng ta không biết, tuy rằng tu vi của sư phụ ngươi siêu tuyệt nhưng đã bị vây bên trong hai trăm năm, chỉ sợ…

-Sư phụ ta là đại tu sĩ hậu kỳ, nhất định không có việc gì!

Giọng điệu của Thần Yên đột nhiên trở nên cực kỳ kích động.

Đông Dương Bá luôn miệng trấn an Thần Yên:

-Ta không nói rằng sư phụ ngươi không có cơ hội chạy trốn, nhưng mà ngươi phải phòng ngừa chu đáo mới được.

Trước đây ta chưa từng hỏi chuyện về sư môn ngươi, ngươi đến Tiểu Hàn Vực từ lúc còn nhỏ xíu. Tính kỹ thì ngươi còn chưa đến ba trăm tuổi, vậy mag hơn hai trăm năm là sống trên Thiếu Hoa Sơn, ít nhiều gì cũng sẽ có tình cảm.

Lỡ như không thể cứu được sư phụ ngươi, tương lai ngươi định làm sao? Dự định ở lại Thiếu Hoa Sơn hay là trở về sư môn?

Không đợi Thần Yên trả lời, Đông Dương Bá bổ sung:

-Ngươi đã là tu sĩ Nguyên Anh, lại trẻ tuổi, nói không chừng có cơ hội trùng kích Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí là Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết, dù ở nơi nào cũng không sợ bị khinh nhờn.

Nếu nguyện ý lưu lại Thiếu Hoa Sơn thì lão phu vô cùng hoan nghênh, nhất định chắp tay tặng cả cơ nghiệp Thiếu Hoa Sơn cho ngươi. Trong đám hậu bối ở Thiếu Hoa Sơn không có nhân tài, về sau ngươi chính là tổ sư của Thiếu Hoa Sơn.

Nếu như chuyến này không có thu hoạch, vậy trong lần độ kiếp tiếp theo lão phu chỉ có một phần mười tự tin, e rằng không chống đỡ được đến lúc Tử Vi Cung mở ra lần nữa.

Đừng nhìn đại loạn sắp tới, trong nguy cấp cũng có kỳ ngộ.

Có điều, lão phu sợ rằng trong sư môn có người lo cho các ngươi, vẫn luôn tìm kiếm tung tích của ngươi.

Nhìn khí độ của sư phụ ngươi là có thể đoán được thực lực của sư môn các ngươi, chỉ sợ đã vượt ngoài tưởng tượng của ta. Đến lúc đó bọn họ tìm tới tận cửa đòi người, lão phu cũng không có sức ngăn cản.

Thần Yên im lặng một chốc, thản nhiên nói:

-Ngươi yên tâm, trong sư môn, ta với sư phụ không có mấy người thân thiết nhưng cũng không có kẻ thù truyền kiếp, ít nhất sẽ không liên lụy đến Thiếu Hoa Sơn. Ta và sư phụ mất tích, bọn họ vui còn không kịp, sao có thể tìm ta khắp chốn? Hiện tại ta cũng khó đưa ra lựa chọn, khẳng định phải về sư môn một chuyến, nhung không phải hiện tại.



Lối ra thạch điện là một sườn đồi.

Cả ngọn núi giống như bị một lưỡi đao sắc bén chém từ trên xuống, bóng loáng như gương.

Trước mặt, trên trời dưới đất đều là sương mù mày xám trắng lượn lờ, tầm mắt xa nhất chỉ có mấy trượng, sâu trong sương mù có một chút khí tức màu đen như ẩn như hiện.

Tần Tang hiểu rất rõ những khí tức này, là Âm Sát chi khí.

Địa phương bị Âm Sát chi khí xâm lấn lây nhiễm thì sẽ sinh ra sương mù màu xám đen, là một mảnh hỗn độn, cái gì cũng không thấy rõ.

Những sương mù màu xám trắng này không chỉ do Âm Sát chi khí tạo thành, trong sương mù còn có âm phong gào thét, nghe giống như tiếng quỷ khóc. Tận sâu trong sương mù có Quỷ Ảnh như ẩn như hiện, phi thường quỷ dị.

-Những Quỷ Ảnh kia chẳng lẽ là quỷ vật bị vây ở chỗ này?

Trong lòng Tần Tang vô cùng cảnh giác.

Thủ đoạn của quỷ vật quỷ dị, rất khó đối phó.

Nơi hắn gặp được nhiều quỷ vật nhất là bên trong Vô Nhai Cốc.

Nhưng những quỷ vật đó sinh ra từ trong huyết khí, càng giống yêu tà chi linh hơn, so với quỷ vật chân chính thì có khác biệt rất lớn. Tử Vi Cung mang danh Tiên Cung, bên trong lại có một khu vực bị Quỷ Vụ bao phủ như thế, quỷ vật ở nơi này khẳng định rất đáng sợ.

Tần Tang để ý, Đông Dương Bá vẫn luôn tỏ ra thong dong lúc này sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, một tay cầm kiếm, tay còn lại thì lấy ra một pháp bảo có hình dáng tựa Kim Cương Trác.

Giữa món pháp bảo này với Đông Phương Bá rõ ràng có mối liên kết càng chặt chẽ hơn, có thể thấy được Kim Cương Trác mới là pháp bảo bản mệnh chứ không phải bảo kiếm.

-Đi!

Đông Phương Bá chìa tay, Kim Cương Trác bay đến trên đỉnh đầu năm người Tần Tang, hiện ra một mảnh ánh sáng rực rỡ, che chở bọn họ.

Sau đó, Đông Dương Bá chỉ vào xiềng xích trên vách đá dựng đứng, nói:

-Theo xiềng xích đi xuống là một chỗ gọi là khu vực Mộ Tiên, bên trong quỷ vụ tràn lan, ác quỷ oan hồn vô số, vốn dĩ đã rất lợi hại, về sau còn cắn nuốt không ít tu sĩ xâm nhập Tử Vi Cung, so với trước đó càng khó vượt qua. Có vài ác quỷ phi thường cường đại, cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không phải đối thủ của nó, các ngươi không thể xem thường. Những quỷ hồn này giỏi nhất là mê hoặc nhân tâm, các ngươi cần bảo vệ bản tâm đi theo chỉ dẫn của pháp bảo của lão phu, lúc cần thiết thì có thể đóng lại ngũ giác.

-Đệ tử tuân mệnh!



Trên vách đá dựng đứng, mấy chục sợi xích sắt rủ xuống tận sâu trong Quỷ Vụ, không nhìn thấy điểm cuối.

Mỗi một sợi xích sắt đều lớn bằng bắp đùi, bị âm phong thổi qua liền đập vào vách núi, ầm ầm vang dội.

Nắm lấy dây xích lạnh như băng rồi trèo xuống, dù có Kim Cương Trác che chở vẫn không khỏi cảm nhận được hàn ý đáng sợ xâm nhập cơ thể. Khó trách ai cũng nói ngoại điện Tử Vi Cung nguy hiểm chồng chất, tu sĩ Trúc Cơ tiến vào khẳng định thập tử vô sinh.

Nếu không có Đông Phương Bá và Thần Yên, đến Thi Thứu ở cửa thứ nhất Tần Tang cũng không qua được.
Bình Luận (0)
Comment