Chương 846: Quỷ Khiếu Và Ngọc Phật
Chương 846: Quỷ Khiếu Và Ngọc Phật
Nghĩ như vậy, Tần Tang càng lo cho Vân Du Tử hơn.
Ông ấy phải tự thân vượt ải, tiến vào nội điện, hy vọng ông ấy đã chuẩn bị đầy đủ.
Toàn lực vận chuyển linh lực để xua đuổi hàn ý, nhưng chờ đến khi dẫm lên đất bằng vẫn suýt chút nữa đã bị đông cứng.
Tần Tang ăn một viên khu hàn linh đan, xoay người nhìn vào sâu trong Quỷ Vụ.
Trước mắt là một vùng bình địa, nhưng không có lấy một ngọn cỏ, đất có màu nâu đen, không khỏi khiến người ta hoài nghi rằng nơi này bị máu tươi tưới đẫm mới biến thành dạng này.
Ánh mắt Tần Tang đột nhiên trở nên chăm chú, hắn nhìn thấy một ngôi mộ!
Ngôi mộ phi thường nhỏ bé, nhìn chỉ giống như một đống đất nhỏ. Tại vị trí phía trước ngôi mộ có một khối bia bị khuyết, chữ viết trên tấm bia bị vô số dấu móng vuốt cạo sờn, đã triệt để mơ hồ.
Một tấm bia, một ngôi mộ, cô độc sừng sững tại mảnh quỷ vực này không biết đã bao nhiêu vạn năm.
Không đúng, nơi này không chỉ có một ngôi mộ này!
Tần Tang nhẹ nhàng tiến lên một bước, tầm nhìn thoáng đãng hơn một chút liền thấy phía sau ngôi mộ này xuất hiện thêm ba ngôi mộ sắp hàng chỉnh tề.
Lại nhìn ra xa hơn, lại có!
Nơi đây là một nghĩa trang cổ xưa không có điểm kết thúc.
Đông Dương Bá gọi là Mộ Tiên.
Tuy nhiên, không ai biết tại sao bên trong Tiên Cung lại xuất hiện nhiều mộ như vậy, ai là người xây dựng và bên trong mộ chôn cái gì.
Là Tiên?
Hay là người?
Những Mộ Tiên này trải qua năm tháng dài đằng đẵng, bị thời gian bào mòn trở nên vô cùng thấp bé, trong đó còn có nhiều ngôi mộ đã nứt toác, thập chí sụp xuống.
Hầu hết bia đá đã bị phá hủy, cho dù may mắn còn tồn tại cũng chỉ còn lại một bộ phận, chữ viết đã mờ cả.
Tại một ngôi mộ ở giữa, Tần Tang nhìn thấy một cây mâu gãy cắm trong đất hơn phân nửa, bị rỉ sét bao phủ.
Phong thái của cây mâu gãy bị rỉ sét che giấu nhưng vẫn làm cho người khác không dám coi nhẹ, lúc nó còn nguyên vẹn nhất định là vũ khí khủng bố có uy lực phi thường. Vậy mà lúc này nó đã mất đi sức mạnh, chỉ có thể vùi trong đất, không người đoái hoài.
Mảnh vỡ tương tự như cây mâu gãy không phải là ít, đều đã bị năm tháng tiêu hao hết thảy uy năng, biến thành đồng nát sắt vụn.
Có xấu, chắc chắn cũng có tốt.
Mộ Tiên có khả năng là một bảo khố.
Kim Cương Trác treo cao, ánh sáng hóa thành kết giới che chở cho năm người Tần Tang.
Trong Quỷ Vụ có một vài Quỷ Ảnh mong manh, chúng phát hiện ra có người xâm nhập liền rít gào, giương nanh múa vuốt nhào tới. Trong lúc nhất thời, Quỷ Vụ sôi trào, sóng ngầm cuồn cuộn.
Rắc!
Khi Quỷ Vụ chạm đến bạch quang của Kim Cương Trác lại giống như bị bén lửa, phát ra âm thanh chói tai rồi nhanh chóng tiêu tán.
Quỷ Ảnh ẩn núp trong Quỷ Vụ càng xui xẻo hơn, khi bị bạch quang của Kim Cương Trác chạm đến, chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết liền hoàn toàn biến mất trên thế gian.
Có thể do nguyên nhân bên ngoài Mộ Tiên, thực lực của đám Quỷ Ảnh này rất yếu, dưới sự che chở của Kim Cương Trác, bọn Tần Tang không cảm giác được sự nguy hiểm của Quỷ Vụ.
Nhưng mà Đông Dương Bá cùng Thần Yên lại hành động cẩn thận hơn rất nhiều.
Khắp nơi đều là Mộ Tiên, hầu như chẳng còn chỗ đặt chân, cho dù là địa phương trông như bằng phẳng cũng là ngôi mộ đã sụp xuống, khi bước lên cứ có cảm giác quái dị.
Bọn họ uyển chuyển tiến về phía trước.
Thực lực của Quỷ Ảnh gặp phải trên đường càng ngày càng mạnh, nhưng hai vị Nguyên Anh vẫn có thể dễ dàng đối phó.
Bởi vì sợ kinh động đến Quỷ Vương tương đương với tu sĩ Nguyên Anh, tốc độ bọn họ tiến lên cũng không nhanh, thế nhưng sau khi đi bộ hơn nửa giờ, bọn họ vẫn chưa ra khỏi Mộ Tiên, trước mặt vẫn chỉ là một mảnh tối tăm mờ mịt.
Cẩn thận tính toán, phạm vi của Mộ Tiên đã vượt qua cung điện lúc trước.
Tần Tang âm thầm kinh hãi.
Đến cùng nơi này chôn bao nhiêu người?
Một tràng chém giết đáng sợ cỡ nào mới có thể thôn tính nhiều sinh mệnh đến thế?
Cũng may, Mộ Tiên tuy rộng lớn nhưng quỷ vật bên trong không nhiều như trong tưởng tượng.
Trong thế giới của quỷ mị tựa hồ cũng phân chia cấp bậc rất nghiêm ngặt, những quỷ mị nhỏ yếu chỉ dám du đãng tại vòng ngoài, chúng tụ tập lại cùng một chỗ cho nên thoạt nhìn thì có vẻ như có rất nhiều.
Tiến vào tận sâu bên trong Mộ Tiên, có khi một thời gian dài cũng không gặp được quỷ vật nào.
Lại lặng lẽ đi về phía trước giữa vô số ngôi mộ thêm một khắc đồng hồ, Đông Dương Bá cùng Thần Yên đột nhiên ngừng lại.
Bọn Tần Tang tò mò nhìn quanh, chẳng phát hiện ra thứ gì.
Một lát sau, Đông Dương Bá trầm giọng nói:
-Là Động Vân Tiên! Hẳn là Động Vân Tiên gặp phải một quỷ vật có thực lực mạnh mẽ, nghe thanh âm thì Động Vân Tiên cũng không thoải mái gì. Nghe nói phụ cận có Quỷ Vương sánh ngang với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ che giấu thực lực, cực kỳ khó chơi, rất có thể Động Vân Tiên đụng phải nó!
Thần Yên nhìn Đông Dương Bá:
-Ngươi muốn giúp ông ta đẩy lùi Quỷ Vương?
-Đương nhiên là không.
Đông Dương Bá cười lạnh:
-Mặc dù hai vực quyết định bắt tay nhưng trong Tử Vi Cung vẫn là đối thủ cạnh tranh. Lão gia hỏa Động Vân Tiên ẩn giấu sâu lắm, không chết được. Chúng ta thừa dịp ông ta hấp dẫn lực chú ý của Quỷ Vương ra khỏi khu vực này, nhanh hơn bọn họ một bước.
Dứt lời, Đông Dương Bá giơ tay chỉ vào Kim Cương Trác, bạch quang liền bị ẩn đi.
Bảy người thu lại hơi thở, ẩn giấu bản thân trong Quỷ Vụ, khó mà phát hiện. Bọn họ lách người đi về phía trước, bước nhanh rời khỏi chiến trường.
Ngay lúc bọn họ vượt qua biên giới chiến trường, Động Vân Tiên đang chiến đấu kịch liệt với Quỷ Vương liền cảm ứng được.