Chương 850: Nói Rõ Ngọn Ngành
Chương 850: Nói Rõ Ngọn Ngành
Ào ào ào…
Gió núi lay động cổ thụ, lá cây rung động xào xạc.
Tần Tang hạ kiếm quang, dừng ở đỉnh núi, nhìn tòa thành trống trải phía dưới, trong đáy mắt hiện ra nét khiếp sợ.
Dưới chân núi có một tòa thành cổ rộng lớn không gì sánh nổi, liếc mắt một cái không thấy được điểm cuối, những tòa thành mà Tần Tang từng thấy trước đây đều không xứng so sánh với nơi này.
Đây là một tòa Tiên thành!
Hôm nay, Tiên thành không còn, đã biến thành một bãi phế tích, vô cùng hoang vu, bị cỏ hoang bao phủ, chỉ còn vài đoạn tường thành cao như núi còn chưa sụp xuống nhưng cũng phủ đầy dây leo.
Nhưng những thứ này vẫn hoàn toàn chưa đủ để Tần Tang kinh hãi đến bực này, thứ chân chính khiến hắn chấn kinh là một chưởng ấn cực lớn trong thành!
Chưởng ấn bao trùm cả tòa Tiên thành, khảm sâu vào trong lòng đất, không chỉ thấy rõ hình dáng năm ngón tay và lòng bàn tay, mà những dãy núi cao thấp nhấp nhô ở giữa cực kỳ giống vân tay!
Phòng ốc chung quanh và tường thành đều bị dư âm của chưởng ấn xung kích đến tổn hại.
Ngoại trừ chưởng ấn, không còn bất kỳ dấu vết chiến đấu nào khác, trong phế tích, ngay cả vết kiếm vất đao đều không thấy.
Có thể nói, tòa cổ thành này là bị bàn tay của một người hủy đi!
-Ai?
Tần Tang bị phế tích thành cổ hấp dẫn ánh mắt, đột nhiên phát hiện bên cạnh truyền đến dao động khác thường, sắc mặt liền biến đổi, nhanh chóng sử dụng Ô Mộc Kiếm, kiếm khí phun ra nuốt vào, chỉ về phía bóng râm của một cây cổ thụ cách đó không xa.
Bóng râm hơi nhúc nhích, một bóng người xuất hiện.
-Tần lão đệ cuối cùng cũng đến.
Đúng là Vân Du Tử.
-Tiền bối?
Tần Tang vội vàng thu Ô Mộc Kiếm lại, cực kỳ kinh ngạc.
Hắn được hai vị đại năng Nguyên Anh mang theo, một đường thẳng đến nội điện, không hề ngừng lại, cho dù giữa chừng bị linh trận tách ra cũng có linh phù và pháp khí phòng thân Đông Dương Bá tặng, không trì hoãn quá lâu.
Dù tính cả thời gian vượt qua các mảnh vụn lục địa, hắn tuyệt đối cũng là người nhanh nhất trong cả đám.
Vân Du Tử một thân một mình vượt ải, vậy mà còn đến sớm hơn hắn, chờ sẵn ở đây.
Phải biết, mỗi một cửa ải bên ngoài điện đều nguy cơ trùng trùng, tương tự loại địa phương như Mộ Tiên, ngay cả Đông Dương Bá và Thần yên đều phải thả chậm tốc độ, cẩn thận ứng đối.
Khí tức của Vân Du Tử không thay đổi nhiều như trước đó, rất rõ ràng tu vi vẫn là Giả Đan Cảnh.
Tần Tang liếc mắt nhìn Vân Du Tử một cái thật sâu.
Trước đó, trên người Vân Du Tử có rất nhiều bí mật, nhưng mà cũng không có thái quá, hơn nữa bản thân Tần Tang cũng có bí mật, cho nên không có truy đuổi tới cùng.
Mỗi người đều có bí mật và kiêng kỵ, nếu như tùy ý dò hỏi, rất dễ khiến cho bằng hữu trở mặt thành thù.
Vân Du Tử chưa từng làm hại hắn, trái lại còn giúp hắn rất nhiều việc, Tần Tang đương nhiên sẽ không lấy oán trả ơn. Mặc dù hắn thật sự là người tâm ngoan thủ lạt, nhưng chỉ nhằm vào kẻ thù mà thôi.
Bây giờ, Tần Tang càng ngày càng nhìn không thấu Vân Du Tử, nhanh như vậy đã thông qua cửa ải bên ngoài điện tiến nhập vào bên trong điện, một Giả Đan Cảnh bình thường chắc chắn không thể làm được, cao thủ Kim Đan đoán chừng cũng không làm được!
Chẳng lẽ là Vân Du Tử che giấu thực lực?
Tu vi của hắn ta có thể sánh ngang với Nguyên Anh hay sao?
Tần Tang bị ý nghĩ này làm cho giật mình, tự giễu suy nghĩ của bản thân hắn hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.
Bước chân của Vân Du Tử rất rõ ràng, tại thời kỳ phàm nhân ở Đại Tùy có Tịch Tâm đạo chưởng chứng minh, về sau bái nhập Thái Ất Đan Tông, con đường tu luyện càng ngày càng rõ ràng.
Từ Luyện Khí Kỳ nhập môn, đến Trúc Cơ, rồi đến Giả Đan Cảnh.
Từng bước đặt dấu chân đi tới, hết sức gian khổ, mọi người đều biết.
Trong đó, Tần Tang cũng từng tham dự rất nhiều chuyện.
Nếu như Vân Du Tử che giấu thực lực, ngụy trang lâu như vậy cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Nói không chừng, hắn ta đã phát hiện ra một cái đường tắt tiến vào bên trong điện.
- Ta cố hết sức chạy đi, cũng chỉ vừa tới không lâu, cuối cùng cũng không có làm lỡ đại sự của lão đệ.
Vân Du Tử nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói tiếp:
- Bây giờ chúng ta trực tiếp đi hái Giáng Vân Tử Quả, ngươi và ta đi vào rất nhanh, nói không chừng có khả năng những người cạnh tranh khác còn chưa tới.
Vân Du Tử nói xong, lập tức thôi động thân pháp, lao về phía dược viên cổ xưa.
Lời của Tần Tang vừa đến bên miệng, vốn định hỏi bóng gió một câu, hắn nghĩ lại hay là không cần nhiều chuyện. Cho dù Vân Du Tử có cái bí mật gì, chỉ cần không có ác ý với hắn là được.
Hắn áp chế lại những ý nghĩ đen tối này, yên lặng đuổi theo.
Vân Du Tử chú ý tới ánh mắt của Tần Tang vẫn một mực lưu luyến khu phế tích bên trên thành cổ, chủ động mở miệng hỏi:
- Chẳng lẽ Tần lão đệ cũng cảm thấy chưởng ấn xuất hiện trong này rất kỳ quái à?
Tần Tang gật đầu, than thở không thôi:
- Chưởng ấn đáng sợ như vậy, rốt cuộc là người phương nào lưu lại đây? Chẳng lẽ Cự Nhân xé xác Cự Linh Long Phượng trong truyền thuyết thật sự tồn tại sao?
Chưởng ấn này không giống như linh lực gây ra.
Chỉ ấn, vân tay đều có thể nhìn thấy rõ ràng, giống như là dấu vết dùng tay không chưởng lưu lại hơn.
Đây mới là nguyên nhân làm cho Tần Tang rung động.
Thân thể phải cường đại tới cỡ nào, mới có thể một chưởng diệt cả một tòa tiên thành đây?
Luyện thân thể đạt tới loại cảnh giới này, đúng là làm cho người nghe kinh sợ quá mức.
Tần Tang nghi ngờ cho dù là bản thân hắn dùng toàn lực ra tay, cũng không cách nào phá vỡ được lớp phòng ngự trên da của hắn ta, giống như là đang gãi ngứa cho hắn ta vậy.