Chương 849: Chưởng Ấn
Chương 849: Chưởng Ấn
Không gian giữa các mảnh lục địa nhỏ cũng không yên bình, có loạn lưu tồn tại.
Cả không gian nội điện có không biết bao nhiêu mảnh vỡ kiểu này.
Những mảnh vỡ này sinh ra từ lục địa bị phá nát, bên trên cơ hồ không có bảo vật gì. Vận khí của Tần Tang không tồi, nơi đặt chân đến lại có một tòa cổ điện.
Địa phương có bảo vật chân chính là mảnh lục địa lớn nhất ở vị trí trung tâm, nơi đó mới là chỗ nội điện tồn tại thực sự.
Người đi vào qua ngọc bích cơ hồ đều bị truyền tống đến những mảnh nhỏ ngoài rìa, chỉ có cực ít người rơi thẳng xuống lục địa trung tâm.
Bên cạnh còn có một tòa cổ điện, Tần Tang cũng không muốn ở đây lãng phí thời gian. Hơn nữa hắn thế đơn lực bạc, chỉ với sức một người thì không có bao nhiêu hy vọng có thể phá vỡ cấm chế cổ, cho nên hắn còn chẳng thèm lên núi liếc mắt một cái.
Hắn nhớ lại địa đồ mà Cảnh Bà Bà và Vân Du Tử cho hắn, so sánh hai bên với nhau có thể dễ dàng xác nhận vị trí bản thân đang đứng không xa đại lục trung tâm lắm. Lúc này, hắn ẩn giấu thân hình, thôi động thân pháp lao về hướng biên giới lục địa.
Vào khoảnh khắc rời khỏi lục địa, thân thể Tần Tang liền bị một cỗ lực lượng cường đại đè ép, kêu lên một tiếng đau đớn. Bị hai luồng loạn lưu đồng thời đụng vào, bị kẹp ở giữa phi thường khổ sở.
Lực lượng loạn lưu vô cùng lớn, khó có thể ngăn cản, kẻ xâm nhập chỉ có thể gặp sao hay vậy, chờ đợi thời cơ, tìm kiếm khe hở loạn lưu, gian nan xuyên qua.
May là những luồng loạn lưu này không có tính công kích cuồng bạo, chỉ cần tránh đi luồng loạn lưu lớn nhất, nhanh nhất, không bị loạn lưu đẩy sâu vào hư không rồi lạc trong đó thì sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tần Tang gọi ra Ô Mộc Kiếm. Hiện tại hắn điều khiển thanh kiếm này đã thoái mái hơn nhiều so với trước đây.
Tiến vào loạn lưu, thân ảnh Tần Tang liền biến mất giữa tầng tầng biển mây. Hắn nhớ kĩ vị trí hai mảnh vụn lục địa phía trước, sau đó lấy thân ngự kiếm, linh hoạt vòng vèo trong loạn lưu, ngang nhiên xông tới mảnh vụn lớn nọ.
Không bao lâu sau, Tần Tang lại cảm nhận được cảm giác chân giẫm lên thực địa, không khỏi thở phào một hơi, lòng còn sợ hãi ngoái đầu nhìn thoáng qua.
Nói thì dễ nhưng làm thì không giống vậy.
Có vài luồng loạn lưu di chuyển rất nhanh, đấu đá lung tung, nếu không tránh né kịp sẽ bị đánh trực tiếp vào sâu trong hư không, muốn trở lại liền khó khăn.
Hiện tại hắn đã biết cách phân biệt các loại loạn lưu, chặng đường đằng sau hẳn là sẽ thoải mái hơn một chút.
Tần Tang điều tức một lúc liền bay về phía mảnh vụn lục địa tiếp theo.
Cứ nhảy qua từ mảnh vụn lục địa này đến mạnh vụn lục địa khác như vậy, cuối cùng Tần Tang dừng chân tại một mảnh vụn đá xanh chỉ có diện tích mười mấy trượng, cúi người nhìn xuống, rốt cuộc cũng nhìn thấy hình dáng của đại lục trung tâm!
Giống như một con Côn lớn đang ngủ say, lẳng lặng trôi nổi giữa biển mây, tạo nên một bóng râm thật lớn. Thực hiển nhiên, những mảnh vụn chung quanh là được xé ra từ mảnh đại lục trung tâm này.
Trên đại lục, núi non nhấp nhô, mênh mông vô bờ, chốc chốc lại nhìn thấy cột sáng ngút trời, như cầu vồng lóng lánh.
Những cột sáng này đều phát ra dao động cường đại, khoảng cách xa xôi là thế mà vẫn làm người ta vừa nhìn đã thấy kinh sợ.
Sâu trong đại lục có một bóng dáng to lớn in trong biển mây, nguy nga như núi, khí thế khoáng đạt, khoảng cách cực xa.
Tần Tang quan sát một chốc, dùng sức điểm mũi chân, nhảy xuống.
Xào xạc!
Gió lớn thổi qua núi rừng, lá cây lay động, một bóng người rơi vào trong rừng sau đó lập tức bật lên như giống như báo săn, dị thường linh hoạt xuyên qua rừng rậm, nhanh chóng rời khỏi khu vực này.
Núi rừng quay về với vẻ yên tĩnh lúc đầu.
Một lát sau, trong một mảnh rừng khác, một bóng người lặng lẽ hiện ra.
Tần Tang cẩn thận quan sát, thấy chung quanh cũng giống như mảnh vụn lục địa, không chỉ không có bóng người mà thậm chí không có vật sống tồn tại.
Lắc mình đi lên một đỉnh núi, Tần Tang nhìn tòa Tiên Sơn ở phía xa, nhớ lại địa đồ, xác nhận vị trí của bản thân.
Dựa theo lời của Vân Du Tử, hoàn cảnh sinh trưởng của Giáng Vân Tử Quả rất kỳ lạ, giống như một bộ phận của dược viên cổ. Hiện tại dược viên cổ chỉ còn lại một góc nhưng phạm vi vẫn phi thường rộng lớn, bên trong vẫn có linh dược tồn tại, nhưng muốn vào hái thì không dễ dàng như vậy.
Dược viên cổ nằm giữa Tần Tang với Thiên Sơn, đại khái cũng coi như biên giới đại lục.
Nơi mà Tần Tang và Vân Du Tử hẹn gặp mặt là một bãi phế tích thành trì cạnh dược viên cổ.
Dựa theo kế hoạch đã định.
Tần Tang định đến nơi hẹn gặp với Vân Du Tử trước, nếu Vân Du Tử còn chưa tới thì sẽ lưu lại tin tức, một mình đi trước để điều tra địa hình.
Thừa dịp những yêu tu kia còn chưa đi vào, nếu có thể nhanh chân phá giải cấm chế rồi hái được Giáng Vân Tử Quả là tốt nhất.
Sau đó lại giúp Vân Du Tử lấy được phương pháp chữa thương, cuối cùng đến cổ điện mà Thanh Trúc tiền bối mất tích, tìm kiếm di vật của Thanh Trúc tiền bối. Bởi vì hai nơi này không có ai khác tranh đoạt cho nên đi trễ một chút cũng không sao.
Hành động lần này nhất thiết phải nhanh, nếu lỡ trì hoãn quá lâu làm hỏng việc của Đông Dương Bá và Thần Yên thì chỉ sợ lý do gì cũng không cứu được chính mình.
Vì thế, Tần Tang liều mạng lên đường, ngự kiếm bay đi.
Thấy rõ phương hướng, Tần Tang lại thôi động Ô Mộc Kiếm lần nữa, phi nhanh giữa rừng núi.
Dãy núi liên miên không dứt, nước sông chảy xiết.
Trên đường đi không thiếu khe núi, động sâu, thậm chí là thủy phủ lấp lóe kỳ quang, nhưng Tần Tang đều vờ như không thấy. Mục tiêu của hắn phi thường rõ ràng, biết cái gì nên lấy cái gì nên bỏ.