Chương 848: Mảnh Vụn
Chương 848: Mảnh Vụn
Nghe nói từng có đại năng Nguyên Anh không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, nhảy vào ma động, mãi đến khi Tử Vi Cung đóng lại cũng không thể tra rõ phần cuối ma động có thứ gì tồn tại.
Bên ngoài ma động là vách đá đen dựng đứng.
Trên vách đá vậy mà lại được khảm một khối ngọc bích bát quái rất lớn, tựa như trăng sáng trong đêm đen, phi thường bắt mắt.
Ngọc bích tinh khiết được khảm teen ma động, cực kì không tương xứng.
Nơi mà Đông Dương Bá chỉ chính là khối ngọc bích này.
-Cấm chế cổ bên trong ngọc bích vốn là rất lợi hại, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng phải ứng đối cẩn thận, nhưng may mà nó đã bị phá hỏng, uy năng đã giảm xuống mức thấp nhất. Cấm chế còn sót lại sẽ chỉ ảnh hưởng một chút tới tâm cảnh. Năm người các ngươi cầm lấy Tĩnh Tâm Bội này cũng có thể dễ dàng vượt qua. Nếu các ngươi tự cảm thấy bản thân có ý chí kiên định cũng có thể coi nơi này thành chỗ luyện tâm. Thứ này đối với tu sĩ Kim Đan kỳ không có tác dụng gì mấy, hẳn là các ngươi sẽ nhận được không ít chỗ tốt.
Tần Tang vươn tay nhận Tĩnh Tâm Bội, cảm nhận được một trận mát lạnh truyền đến từ lòng bàn tay, có tác dụng ổn định tâm thần liền thản nhiên thu vào.
Có ngọc phật ở đây, hắn căn bản không cần loại vật này.
- Việc này không nên chậm trễ, đi vào thôi!
Dứt lời, Đông Dương Bá mang theo bọn họ nhảy lên, bay thẳng về phía ngọc bích.
Bay thẳng qua ma động.
Trong nháy mắt lúc chạm đến ánh sáng xanh của ngọc bích, Tần Tang đột nhiên cảm thấy cả người chợt trở nên nhẹ bẫng. Ngẩng đầu nhìn lên, Kim Cương Trác và đám Đông Dương Bá đều đã biến mất vô tung vô ảnh.
Xem ra ngọc bích cùng trận pháp gặp được lúc trước giống nhau, đều cưỡng ép đem tất cả mọi người tách ra.
Trong tầm mắt xuất hiện một thông đạo không chân thực, ánh sáng bảy màu rực rỡ luân phiên xuất hiện, giống như đã nhảy vào trong ống kính vạn hoa.
Tần Tang âm thầm thúc giục ngọc phật bảo vệ nguyên thần, vẫn chưa thấy cái gọi là luyện tâm chi kiếp xuất hiện.
Mặc dù thông đạo giống như hư ảo những vẫn có cảm giác đang giẫm lên thực địa, Tần Tang hơi chần chờ một lúc liền thôi động thân pháp, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới phía cuối thông đạo.
Lúc ở bên trong hồ lô Xa Ngọc Đào Hồng Trần, Tần Tang đã được thể nghiệm cái gọi là luyện tâm rồi.
Sự thực chứng minh, chỉ cần có ngọc phật, những thủ đoạn luyện tâm này không có chút ảnh hưởng nào với hắn, từ đầu tới cuối đều duy trì trạng thái bình tĩnh của người ngoài cuộc, không đắm chìm vào đương nhiên cũng không đạt được hiệu quả rèn luyện.
Chỉ lãng phí thời gian.
Tâm cảnh của Tần Tang đã trải qua mấy lần lột xác đều đến từ những kiếp nạn mà hắn gặp phải từ đầu đến giờ.
Trong thông đạo, Tần Tang thi triển thần thông Kiếm Khí Lôi Âm, thân thể hóa thành kiếm quang, hối hả lao vùn vụt.
Lối đi này phi thường kỳ lạ, căn bản không biết nơi nào mới là điểm cuối.
Đột nhiên, Tần Tang cảm giác được bản thân chạm tới một tầng bình chướng, ngay sau đó liền bắt đầu phá vỡ.
-Đi ra!
Trong lòng Tần Tang vừa động, vội vàng cầm lấy mộc trạc đã chuẩn bị tốt từ trước, nhanh nhẹn đeo lên tay.
Bỗng nhiên, cảnh tượng hỗn loạn trước mắt biến mất, trong tầm mắt hiện ra một mảnh sáng rực, đầu mũi mơ hồ ngửi được hương thơm cỏ xanh, hoàn toàn khác với huyết tinh và âm u ở ngoại điện.
Tần Tang chỉ cảm thấy dưới thân không phải thổ địa mà là một mảnh hư không, thân thể đang nhanh chóng hạ xuống.
Cúi đầu xem xét, quả nhiên là thế. Lúc này, hắn đang ở giữa không trung, dưới chân là một dải cỏ xanh mướt, trên mặt cỏ nở đầy những bông hoa nhỏ vàng vàng trắng trắng, sinh cơ dạt dào.
-Ngàn vạn lần đừng đụng phải Đông Dương Bá và Thần Yên! Nghe đồn vị trí mỗi người lúc tiến vào nội điện cũng không giống nhau, hẳn là không khéo đến vậy đâu.
Trong lòng Tần Tang cầu nguyện, giơ tay lên kiểm tra.
Trong nháy mắt hắn đã phát hiện mộc trạc đeo trên tay vậy mà đã biến thành một chiếc vòng tay hình rồng, Hoàng Long tinh xảo không đủ một nắm tay giống như sống dậy, ánh mắt nhắm chuẩn vào huyết sắc trên cánh tay Tần Tang, há miệng hút mạnh một cái.
Tiếp đó liền thấy sợi tơ nhúc nhích một chút, lại bị Hoàng Long dùng một hơi nuốt vào bụng, nhưng cũng không bị chặt đứt mà lại trói buộc cả Hoàng Long.
Nhưng mà dao động của ấn ký đã bị Hoàng Long ngăn cách.
Hoàng Long nhân tính hóa ngáp một cái, quay quanh cánh tay Tần Tang, biến lại thành mộc trạc.
Tần Tang cầm mộc trạc, thấy phi thường kiên cố liền yên lòng, nhìn bốn phía.
Hắn giẫm lên thảm cỏ mềm mại, trước mặt là một ngọn núi xanh um tươi tốt, trên núi nước suối róc rách chảy, cổ thụ che trời, nhưng tuyệt nhiên không có chim thú, thậm chí cả tiếng côn trùng kêu cũng chẳng có.
Thiếu những âm thanh này, địa phương nhìn thì giống như sinh cơ dạt dào lại không giấu nổi tĩnh mịch.
Tần Tang nhìn thấy giữa sườn núi có một góc mái cong lộ ra từ trong rừng, rõ ràng bên trong có cổ điện ẩn giấu, nhưng khoảng không phía trên cổ điện lại có tầng tầng cấm chế tỏa ra thanh quang, hiển nhiên nơi này không an toàn như vậy.
Lúc này, Tần Tang đã ẩn giấu thân hình, lách mình trốn dưới một thân cây.
Khi tầm mắt của hắn từ sườn nuối chuyển xuống dưới chân núi, sau đó lại nhìn về thảm cỏ ở một hướng khác, thế mà phát hiện ra bãi cỏ trước mắt đã bị chặt đứt.
Tiếp tục đưa mắt nhìn ra xa hơn.
Mây mù dày đặc, tiên khí lay động, giống như tiên cảnh.
Nhưng có thể thấy được bên trong biển mây có hai mảnh vỡ lục địa trôi nổi giữa không trung, mỗi mảnh đều là tồn tại độc lập, giống như là phù không đảo treo cao nơi chân trời.
Hai mảnh vỡ lục địa này có lớn có nhỏ, một mảnh thì giống nơi Tần Tang đang ở, có một ngọn núi hoàn chỉnh.
Mảnh còn lại thì rất nhỏ, bên trên lại có một con sông lớn. Rõ ràng chỉ là một mảnh vỡ lục địa bé xíu nhưng nước sông lại giống như vô cùng vô tận, hiện tại vẫn đầy tràn, từ trên trời đổ xuống, không biết là đổ đến nơi nào.
Phía xa hình như còn rất nhiều mảnh vụn nữa!