Chương 852: Dược Viên Cổ
Chương 852: Dược Viên Cổ
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không chỉ thảo luận về bản thân hai người mà còn phân tích tình hình của ba vực một lượt.
Sau khi âm mưu của Tội Uyên bị tan vỡ thì lợi thế nghiêng về phía vực Tiểu Hàn và Thiên Hành Minh bên này, hai vực liên hợp lại không hề sợ Tội Uyên chút nào.
Có công lao chỉ điểm của Vô Cực môn chủ, ngay cả Nguyên Anh Thiên Hành Minh cũng phải thừa nhận tình hình thực tế của bọn họ, tiền đồ tương lai vô cùng xán lạn.
Dược viên cổ và Tiên Thành cách nhau không xa.
Hai người vượt núi băng đèo, chẳng mấy chốc đã đến được dược viên cổ.
Không có gì là lạ khi nó được xưng là cảnh quan hiếm thấy.
Cảnh tượng trước mắt và cảnh vật xung quanh hoàn toàn không hòa hợp với nhau, dùng hai từ tiên cảnh để hình dung cũng không đủ.
Tiên vân phiêu đãng, giống như thải hà, thỉnh thoảng lại có ánh sáng ngũ sắc hiếm thấy tô vẽ, lại có thêm cầu vồng ở xa cuối chân trời. Những thiên tượng đẹp nhất của thiên nhiên đều hội tụ hết ở đây.
Địa hình ở đây càng làm cho tâm thần con người ta thanh thản hơn, có những ngọn núi hùng vĩ sừng sững, thảm thực vật phủ xanh tươi khắp núi. Những hồ nước lớn nhỏ chi chít khắp nơi, trong veo trong vắt, giống như đôi mắt tinh khiết nhất trên mặt đất.
Ở giữa cảnh sông núi có vô số báu vật phát ra ánh sáng hoặc chúng hóa thành cột sáng, hay lại như tán lọng che, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết ở đó có thiên tài địa bảo, thần dược, thực vật tiên, linh dược thai nghén sinh ra hình thành dị tượng.
Quá nhiều dị tượng, dày đặc rậm rạp, không biết là người nơi nào đã biến nơi này trở thành dược viên, thu thập vô số linh dược thế gian, làm do người ta nhìn không xuể.
Có chút dị tượng ở bên dưới, mơ hồ có thể nhìn thấy được bản thể của linh dược nhưng Tần Tang cơ bản là không nhận ra.
Càng khiến cho người ta ngạc nhiên hơn chính là ở đây có vô số tiên cầm thần thú, không thiếu Hạc Tiên, Phượng Loan, Kỳ Lân, Thương Long còn có rất nhiều loài thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết đại yêu thượng cổ.
Nhiều đại yêu hung mãnh như vậy, mỗi một loại đều có thể là cường giả xưng bá một phương, tất nhiên là không có xảy ra tranh đấu, có một số ngủ say, một số khác đang uống nước ở cạnh bờ hồ, có một số bay lên những đám tiên mây, đúng là một cảnh tượng yên bình hài hòa.
Bọn chúng… Dường như là linh thú thủ hộ của dược viên cổ này!
Tiên tài địa bảo nhặt ở đâu cũng có, long phượng kỳ lân canh cổng hộ viện, còn những loài khác đều là thú cưỡi. Mọi thứ được phân chia một cách hoàn hảo như tưởng tượng của các tu sĩ.
Phạm vi của mảnh dược viên cổ này vô cùng lớn, mặc dù chỗ biên giới bị đứt quãng rất đột ngột nhưng đó chỉ là một bộ phận còn lại.
Tần Tang bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp, chủ nhân của dược viên cổ này phải là cường giả dạng nào mới có thể sưu tập nhiều loại linh dược quý hiếm như vậy, lại còn kéo được cả đại yêu đến trông coi dược viên.
-Những thứ này đều là ảo ảnh được cấm chế của dược viên cổ diễn hóa ra, bên trong cũng giống như Tiên Thành, đa số những nơi như thế này đều đã biến thành phế tích. Cần phải có vận khí tốt lắm mới có thể tìm được một gốc linh dược bên trong.
-Chỉ cần là đoạt được linh dược ở dược viên cổ này, thấp nhất cũng có cấp bậc thiên tài địa bảo, hiếm thấy trên đời. Các môn phái lớn của vực Tiểu Hàn, có môn phái cất giấu bảo vật bên trong, còn có linh dược quý, phần lớn đều là đến lấy từ dược viên cổ này.
-Theo thời gian trôi qua, bên trong dược viên cổ, điểm yếu của cấm chế gần như đã được tìm ra, thậm chí còn tìm được một số vị trí ẩn nấp đặc biệt của linh dược. Một phần linh dược trong đó nếu lấy đi nuôi trồng hay cấy ghép ở bên ngoài đều sẽ bị khô héo, giống như Giáng Vân Tử Quả chỉ có thể lưu lại ở đây, người nào phát hiện ra nó là có thể độc chiếm.
Vân Du Tử vừa chỉ về phía trước nói, đồng thời cảnh báo Tần Tang không được chìm vào ảo ảnh tiên cảnh để tránh bị loạn đạo tâm.
Tần Tang vô thức gật đầu, hắn cũng hiểu đây là một ảo cảnh, sau khi tiến vào Tử Vi Cung hắn cũng chưa từng gặp qua sinh vật sống nào, nơi này cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, những ảo cảnh này lại quá giống thực tế, giống với những cảnh tượng tượng tự xảy ra ở thời đại thượng cổ chân chính.
Mặc dù biết rõ là giả nhưng vẫn sẽ đắm chìm trong đó, không thể rời mắt được, gợi lên suy tư vô hạn.
Bọn họ đứng ở ranh giới của dược viên cổ, cảm nhận được dao động nguy hiểm, cho nên cũng không dám động vào tiên cảnh, nếu không sẽ bị cấm chế cổ đại nuốt chửng.
Phạm vi của dược viên cổ rất lớn, bọn họ đi vòng quanh biên giới của dược viên cổ, cẩn thận tiến về phía trước, đồng thời quan sát xung quanh, đề phòng lỡ như có gặp tu sĩ khác thì cũng kịp thời né tránh.
Qua một lúc, cuối cùng Vân Du Tử cũng xác định được vị trí của Giáng Vân Tử Quả, đồng thời cũng tìm được cửa vào.
Vân Du Tử đứng trước cấm chế khẽ nhắm hai mắt lại, duỗi ra thủ chưởng, trong lòng bàn tay âm thầm cầm Vô Hạ Châu.
Bảo châu lấp lánh, ánh sáng phun ra nuốt vào, như đang thử nghiệm phá giải cấm chế.
Một lúc sau, Vân Du Tử mở mắt ra, lùi lại mấy bước nhìn Tần Tang nói:
-Tần lão đệ ngươi gọi Phi Thiên Dạ Xoa tới đây đi. Có nó mở đường lão đạo mới có thể chuyên tâm phá giải cấm chế, tốc độ có thể nhanh hơn mấy phần.
Tần Tang nghe theo, vỗ vào túi Thi Khôi, sau đó lấy từ trong túi ra một cái bóng đen.
Bịch!
Phi Thiên Dạ Xoa hiện ra dưới ánh mặt trời.
Những vết thương trên người nó đã hoàn toàn hồi phục, mặt xanh nanh vàng, trên thân tràn ngập thi khí, hoàn toàn là một con ác quỷ. Ánh mắt đen nhánh, có vài phần giảo hoạt hơn hẳn thần thái lúc bị thương, càng nhìn càng thấy quỷ dị.