Chương 853: Kẻ Đến Sau
Chương 853: Kẻ Đến Sau
Theo mệnh lệnh của Tần Tang, Phi Thiên Dạ Xoa lóe lên một cái, lập tức xuất hiện trước cấm chế cổ, tốc độ cực nhanh làm cho người khác phải giật mình khiếp sợ.
Vân Du Tử chăm chú nhìn Phi Thiên Dạ Xoa, có chút khen ngợi:
-Thực lực của Phi Thiên Dạ Xoa này không thua kém gì với một bộ trong hầm băng kia, lão đệ hẳn là cũng hao tốn rất nhiều sức lực.
Tần Tang buồn bực gật đầu, nhớ lại lần luyện chế ra bộ Phi Thiên Dạ Xoa này rất không dễ dàng, trong lúc luyện có nhiều lần nửa đường sắp thành công lại thất bại, càng về sau chỉ kém chút nữa là đem bỏ đi hết.
Phi Thiên Dạ Xoa đi phía trước, Tần Tang và Vân Du Tử đi phía sau hình thành trận hình tam giác ba góc. Tần Tang điều khiển Phi Thiên Dạ Xoa còn Vân Du Tử chuyên tâm phá giải cấm chế cổ.
Đặt ra chiến lược, theo kế hoạch làm việc.
Trong lòng bàn tay của Vân Du Tử ngưng tụ lại một cái dùi nhọn bằng linh lực, hắn dứt khoát giơ tay lên đánh về phía dược viên cổ.
Xoảng!
Nơi ảo ảnh bị dùi nhọn đâm vào giống như một tấm gương vỡ nát.
Thế giới thực ẩn bên trong ảo ảnh lúc này cũng dần dần hiện ra.
Đây là một mảnh vừa tối lại vừa u ám, cỏ cây khô úa vàng hoe, lòng sông khô cạn, ngọn núi đứt gãy, không có một chút sự sống nào.
Tần Tang nghe lời nhắc nhở của Vân Du Tử, lúc ảo cảnh nháy mắt tan vỡ lập tức thôi động Phi Thiên Dạ Xoa xông vào, đồng thời hắn và Vân Du Tử cũng theo sát phía sau.
Trong nháy mắt khi bọn họ đi vào dược viên cổ, phía trước đột nhiên vọng tới tiếng hổ gầm, bọn họ tập trung quan sát, một con hổ mọc ra hai cánh trông hung hãn vô cùng từ trên không trung ập xuống.
Mùi hôi thối ập vào mặt.
Trên răng nanh bén nhọn của con Yêu Hổ kia dường như còn dính theo máu thịt bị xé nát, khí thế của con Yêu Hổ này đặc biệt hung hãn, hai mắt lộ ra vẻ hung ác, đằng đằng sát khí.
Lúc nãy ở ngoài ảo cảnh Tần Tang cũng nhìn thấy con hổ giống hệt với con hổ dữ này như đúc, lúc đó nó vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn nằm ngủ say ở bụi cỏ, xung quanh nó còn có vài con Cửu Sắc Lộc đang chơi đùa.
Giờ đây con hổ dữ này xuất hiện trước mặt hắn, bất kể là áp lực, uy vũ hay là mùi đều nhìn không ra chút kẽ hở nào. Nếu như không biết trước con hổ dữ này là do lực lượng của cấm chế cổ đại huyễn hóa tạo thành thì rất dễ ngộ nhận đây là một con đại yêu chân chính, bị dọa sợ mất mật.
Con hổ gầm vang động trời.
Hổ dữ vỗ đôi cánh gây ra một trận cuồng phong, bóng dáng đột nhiên biến mất.
Ầm!
Sau tiếng động lớn đó, trên không trung xuất hiện hai bóng người, một lớn một nhỏ từng người bay ngược về sau.
Mặc dù tốc độ của con hổ kia cực kì nhanh nhưng Phi Thiên Dạ Xoa cũng không chậm, thành công cản lại con hổ.
Bóng dáng của Phi Thiên Dạ Xoa nhoáng lên một cái, lập tức đứng vững gót chân, hổ dữ lại lăn lộn mấy vòng, phát ra tiếng gầm phẫn nộ.
Rõ ràng là sức mạnh của ảo cảnh khác xa so với sức mạnh của đại yêu chân chính.
Con hổ này chỉ được hình dáng hào nhoáng bên ngoài, miệng cọp gan thỏ, thực chất không phải là đối thủ của Phi Thiên Dạ Xoa.
Tần Tang không bỏ qua, ra lệnh cho Phi Thiên Dạ Xoa tiến lên tấn công Hổ dữ.
Vân Du Tử không theo dõi cuộc chiến, tầm mắt liếc nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Trước mặt bọn họ là một con sông khô cạn, bên trong lòng sông có rất nhiều đá cuội bị nước mài dũa theo năm tháng mà trở nên bóng loáng. Bên kia bờ sông có một ngọn núi đổ nát, đất đá trên núi trôi xuống che lấp gần một nửa lòng sông.
Phía sau dãy núi là những bóng đêm vô tận.
Vân Du Tử nhắc nhở Tần Tang, đừng để cho Phi Thiên Dạ Xoa vượt quá khỏi phạm vi con sông, cho dù Hổ dữ có trốn tới phía bờ bên kia thì cũng không cần phải truy sát nữa.
Tần Tang thành thật làm theo.
Không bao lâu sau, đột nhiên ánh mắt Vân Du Tử sáng lên, ngay chính giữa lòng sông có một hòn đá cuội màu xanh lốm đốm, bàn tay ông ta yếu ớt đưa lên, tạo ra một cái ấn quyết đánh thẳng đến chỗ hòn đá cuội kia.
Giờ phút này, tiếng kêu của Hổ dữ càng thêm nóng nảy, giống như nó đang phát điên chạy loạn khắp nơi, mà mục tiêu của nó chính là Vân Du Tử.
Trong lòng Tần Tang biết chắc chắn Vân Du Tử đã tìm được điểm then chốt, hắn nhìn chăm chú vào hòn đá cuội kia, qua một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng phát hiện một chút manh mối.
“Vút!”
Ấn quyết rơi vào phía bên trên của hòn đá cuội màu xanh lốm đốm, toả ra một luồng sáng xanh.
Hổ dữ đang chống lại Phi Thiên Dạ Xoa thì đột nhiên người nó cứng đờ, nó gầm lên một tiếng, sau đó biến mất không còn dấu vết, một lần nữa không gian xung quanh bọn họ lại bị phá vỡ.
Chính xác thì lần này chỉ có con sông phía bên này không gian là bị phá huỷ.
Bọn họ cảm nhận được một luồng áp lực vô hình đang dần biến mất.
Nhân cơ hội này, bọn họ tung người nhảy qua bờ sông, khi quay đầu nhìn lại, phía sau vẫn là bờ sông lúc ban đầu.
- Thật ra nơi này là cổ dược viên chân thực, chỉ có điều cổ cấm chế của cổ dược viên đã rất hỗn loạn khắp mọi nơi. Nếu ta đoán không sai, đi mấy bước sẽ gặp phải một tầng cổ cấm chế giới hạn một khoảng không gian. Chúng ta chỉ có thể nhìn thấy nhiều nhất là hai tầng cổ cấm chế trong không gian mà thôi, phải dựa vào con đường này để phá giải từng tầng cổ cấm chế.
Vân Du Tử giải thích:
- Nếu như không có Phi Thiên Dạ Xoa, chúng ta chỉ có thể bắt đầu phá giải cấm chế từ rìa ranh giới để tránh sự truy đuổi của Hổ dữ. Chúng ta sẽ thông qua việc phá giải cấm chế để làm suy yếu thực lực của Hổ dữ, từ từ tìm kiếm trung tâm của cấm chế. Sau đó có thể lập tức tìm được chỗ cốt lõi của cấm chế, phá vỡ nó, làm ít được nhiều.