Chương 858: Hư Thiên Lôi
Chương 858: Hư Thiên Lôi
Liền thấy ở cửa sảnh đá, một con báo đen từ từ đi ra từ trong bóng tối.
Khi đi đường, báo đen không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, dáng người ưu mỹ.
Loại khí chất ưu nhã này, làm cho người ta cảm thấy không giống yêu thú chưa khai hóa linh trí, ngược lại càng giống quý tộc nhân loại, không, có lẽ quý tộc cũng kém xa nó.
Cực kỳ hoang đường.
Càng làm người ta sợ hãi, đó là nó không che giấu tu vi.
Yêu Đan trung kỳ!
Báo đen đi ra từ chỗ tối, da lông toàn thân nó đều vô cùng mềm mượt, đen đến mức tỏa sáng, không có một màu sắc nào khác trộn lẫn vào dù chỉ một chút.
Trên cổ của nó đeo một cái Kim Hoàn, trông không giống pháp bảo.
Báo đen chặn ở cửa vào sảnh đá, nhìn hai người đang trong tư thế sẵn sàng nghênh đón quân địch, trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích.
Nó biểu hiện vô cùng thoải mái, không hề để hai người Tần Tang và Phi Thiên Dạ Xoa vào mắt, tựa như đang nhìn vài món đồ chơi.
Đối với yêu thú Yêu Đan Trung kỳ mà nói, Giả Đan cảnh tu sĩ chẳng đáng là gì cả, cho dù là Phi Thiên Dạ Xoa có thực lực mạnh nhất, cũng có thể chém giết tùy ý.
-Phệ Ảnh Báo!
Ánh mắt Vân Du Tử trở lên lạnh lẽo, vẻ mặt dưới lớp mặt nạ cũng trở lên ngưng trọng, nhắc nhở Tần Tang:
- Tộc Phệ Ảnh Báo làm thuộc hạ dưới trướng Vũ Yêu Vương. Nó là vương của tộc Phệ Ảnh Báo, khả năng liễm tức ẩn tung* cũng đứng đầu Yêu tộc, lão đệ nhất định phải cẩn thận.
*Liễm tức ẩn tung: che giấu hơi thở, giấu đi hành tung
Bản lĩnh ẩn nấp của Phệ Ảnh Báo vô cùng xuất chúng, khá nổi tiếng với các tu sĩ.
Huống chi lại có tu vi Yêu Đan Trung kỳ, ước chừng cao hơn bọn họ hai cảnh giới, ám ký Vân Du Tử lưu lại không phát hiện ra tung tích Phệ Ảnh Báo cũng là chuyện bình thường.
Nhìn Phệ Ảnh Báo trước mặt, tâm trạng Tần Tang chợt trầm xuống.
Hắn đang đứng bên hồ nước, ngay cả gây ra một cử động nhỏ cũng không dám, cơ thể cứng đờ, dường như máu toàn thân cũng đông cứng lại.
Bởi vì hắn cảm nhận được, có một cỗ khí thế, như có như không, khóa hắn lại.
Phệ Ảnh Báo chậm rãi dạo bước, trông cực kỳ nhàn nhã. Tựa hồ nó không có sát ý, cũng không nhìn Giáng Vân Tử Quả ở bờ bên kia, không có ý muốn tranh đoạt.
Nhưng trong lòng Tần Tang hiểu rõ, nếu mình cả gan bước về phía trước một bước, thứ phải đối mặt, đó là một kích tựa lôi đình.
Nếu như chỉ là Yêu Đan tiền kỳ, hắn giải phóng Thi Đan, kết hợp với pháp bảo và Phi Thiên Dạ Xoa, xác suất có thế đánh bại đối phương là rất lớn. Nhưng đối đầu với kẻ địch ở cảnh giới Yêu Đan Trung kỳ, hắn không nắm chắc một chút nào.
Hy vọng duy nhất, chỉ có thể gửi gắm vào Hư Thiên Lôi.
Cho dù yêu thú có cơ thể mạnh mẽ, nếu bị Hư Thiên Lôi đánh trúng, ít nhất cũng sẽ bị trọng thương.
Phệ Ảnh Báo không biết trong tay mình có bảo vật có thể uy hiếp nó, thừa dịp nó chủ quan, biết đâu lại có cơ hội.
Nghĩ tới đâu, Tần Tang siết chặt nắm đấm, che giấu Hư Thiên Lôi.
Hắn không trực tiếp giải phóng Thi Đan, dùng tay phải dẫn ra. Thập Phương Diêm La Trận bay ra từ đầu ngón tay hắn, mười cây Quỷ Phiên vây quanh Tần Tang, cắm ở trên mặt đất.
Sau khi linh lực trong cơ thể hắn lột xác, thực lực cũng cao hơn một bậc vượt qua tu sĩ Giả Đan cảnh bình thường, tốc độ bày trận trở lên cực kỳ nhanh, không cần giải phóng Thi Đan cũng có thể dễ dàng hoàn thành trận pháp.
Hắn ăn mấy viên linh đan, rạch ra một vết thương giữa lòng bàn tay, tinh huyết chảy ra, bị chủ hồn gào khóc đòi ăn, cắn nuốt không sót lại chút nào. Khí tức chủ hồn tăng vọt, hình thành trận địa sẵn sàng nghênh chiến.
Phần lớn yêu thú đều dựa vào cơ thể, cho dù có dùng pháp bảo, cũng chỉ để phụ trợ mà thôi. Sức mạnh Huyết Uế Thần Quang của Ô Mộc Kiếm sợ rằng cũng không có đất dụng võ.
Cuộc chiến ác liệt, Thập Phương Diêm La Phiên càng có thể phát huy hiệu quả nhiều hơn.
Sức mạnh Thập Phương Diêm La Trận có mạnh, cũng chỉ là pháp khí mà thôi, chẳng thể nào so sánh với pháp bảo.
Phệ Ảnh Báo nhìn liếc qua, không thèm để ý, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Vân Du Tử:
-Lão già, xem ra ngươi hiểu rất rõ về yêu tộc, ngay cả thân phận của bản vương cũng biết được. Nếu như ngươi thành thật khai báo, rốt cuộc là ai dám phản bội tộc ta, bại lộ vị trí Giáng Vân Tử Quả, bản vương có thể cho ngươi thống khoái.
Kết thiện duyên với nhiều Nguyên Anh, lại biết được sau khi trở về sẽ có phần thưởng, đã có đường lui, Tần Tang cũng không bắt buộc phải có được Giáng Vân Tử Quả.
Trước khi đến đây, hắn đã chuẩn bị cho tình huống thất bại, nhỡ đâu gặp phải kẻ địch mạnh, không phải không thể bỏ Giáng Vân Tử Quả, mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
Không thể nghĩ tới, từ đầu tới đây đều vô cùng trôi chảy, với Kim Điêu kia cũng dễ dàng giam lại, vậy mà ngay lúc sắp đạt được, lại bị một Phệ Ảnh Báo Yêu Đan Trung kỳ chặn ở đây.
Sảnh đá chỉ có một cửa vào, bị Phệ Ảnh Báo chặn, không thể trốn đi đâu.
Vấn đề Tần Tang phải đối mặt bây giờ, không phải là có thể đạt được Giáng Vân Tử Quả hay không nữa, mà là hai người bọn họ phải làm thế nào mới có thể tránh khỏi cái chết từ miệng báo.
Nếu như từ bỏ Giáng Vân Tử Quả, có thể đổi lại một cơ hội thoát chết, Tần Tang không do dự chút nào.
Hắn chuẩn bị cho trận đại chiến, đang định nói quyết định của mình với Vân Du Tử, lại nghe được truyền âm của Vân Du Tử bên tai, vẻ mặt hơi đổi, dưới đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
-Chỉ là nghiệt súc, vậy mà cũng dám uy hiếp bần đạo ư?
Vân Du Tử cười nhạo, chẳng thèm nhìn qua, giọng điệu mỉa mai.
Nhưng mà, lấy tu vi Giả Đan cảnh của hắn, nói lời này với Phệ Ảnh Báo, thực sự rất không hài hòa, nếu là Nguyên Anh thì còn nghe được.