Chương 857: Tò Mò
Chương 857: Tò Mò
Trận chiến này, hắn và Phi Thiên Dạ Xoa chỉ lộ mặt một cái mà thôi, không làm cái gì cả, cả quá trình mai phục đều là mưu kế của Vân Du Tử.
Lấy tu vi Giả Đan cảnh, không cần tốn nhiều sức đã vây khốn được yêu tu Yêu Đan kỳ. Nếu truyền đi, chỉ sợ chẳng được mấy người tin.
Vân Du Tử khiêm tốn nói:
-Lão phu chỉ là nhân cơ hội khơi ra một phần sức mạnh của cấm chế cổ mà thôi, chưa nói đến chuyện khống chế.
...
Vây khốn Kim Điêu, giải quyết được một mối uy hiếp, nhưng bọn họ cũng không dám thả lỏng, dùng toàn lực phá giải cấm chế. Càng ngày càng gần Giáng Vân Tử Quả.
Trên vách đá dựng đứng, thác nước từ trên trời giáng xuống, giống như một dải lụa mềm mại.
Phi lưu trực há tam thiên xích, nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên* chính là để hình dung cảnh tượng như vầy, không có cái gì thích hợp hơn được nữa.
*Hai câu thơ cuối trong bài “Xa ngắm thác núi Lư” (Vọng Lư sơn bộc bố) của Lý Bạch.
Toàn văn:
Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.
Dịch thơ:
Nắng rọi Hương Lô khói tía bay,
Xa trông dòng thác nước sông này.
Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,
Tưởng dải Ngân hà tuột khỏi mây.
(Tương Như dịch, trong Thơ Đường, tập II, NXB Văn học, Hà Nội, 1987)
Tần Tang nhìn lên thác nước, cảm thụ từng chút dư vị của Tiên cảnh, lại thấy Vân Du Tử phi thân vào thác nước, cũng vội vã cùng Phi Thiên Dạ Xoa đuổi theo .
Xuyên qua thác nước, núi đá bên trong đều đã bị mài mòn, vô cùng trơn trượt, cộng thêm thác nước đổ xuống, sức mạnh tựa ngàn quân, khó đặt được chân.
Tần Tang và Vân Du Tử đi ngược dòng nước, cuối cùng đáp xuống một tảng đá tròn nhô ra, dùng hết sức giữ linh lực mới gắng gượng đặt chân được.
Thuận theo ánh mắt của Vân Du Tử, Tần Tang quan sát núi đá này một cách cẩn thận, nhưng không phát hiện một chút khác thường nào, không khỏi hơi nghi ngờ nhìn Vân Du Tử.
Vân Du Tử phát động Vô Hạ Châu, lướt qua vách đá, đồng thời giải thích:
-Bên trong vách núi có Động Thiên khác, nhưng vốn dĩ đã có cấm chế cổ xưa, sau đó Yêu tộc lại tăng thêm một tầng nữa, càng thêm kín đáo. Người không biết nội tình, cho dù dùng thần thức, quét qua từng tấc một, cũng không thể nào phát hiện được.
Vô Hạ Châu bay tới một tảng đá mọc đầy rêu xanh ở đằng trước, tuôn ra từng đoàn bạch quang, hòa vào sâu trong vách đá.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Tang, khối đá xanh kia dần dần biến thành hư ảo, không thể nào ngờ, bên trong lại xuất hiện những bậc thềm đá, thông với chỗ sâu trong vách đá.
-Đi thôi.
Vân Du Tử đi vào trước.
Bước lên thềm đá, vách tường bên trong lấp lóe ánh huỳnh quang màu xanh lá, không biết là do khoáng thạch kỳ lạ, hay là dị tượng cấm chế cổ gây ra.
Không bao lâu, liền nghe được tiếng nước chảy róc rách. Vậy mà bên trong lại có một dòng sông ngầm.
Đi dọc theo dòng sông ngầm về phía trước, không gian bên trong càng thêm rộng rãi, đi thêm một đoạn nữa, chợt phía trước xuất hiện một đại sảnh bằng đá cực kỳ lớn. Không nhìn ra dấu vết do con người tạo ra, dường như đại sảnh bằng đá này được hình thành một cách tự nhiên.
Đồng thời, đại sảnh bằng đá này cũng là ngọn nguồn của con sông ngầm. Theo thời gian, nước sông trong sảnh hội tụ thành một hồ nước, làm cho không khí nơi đây vô cùng lạnh lẽo, ẩm thấp.
Hà thủy thanh triệt, thủy diện vô ba*.
*Nước sông trong vắt, mặt nước tĩnh lặng.
Tần Tang đứng ở cửa vào đại sảnh, bỗng dừng chân lại, ánh mắt bị thu hút bởi một viên Linh Thụ ở bờ bên kia hồ nước.
Bờ bên kia của hồ nước có một chỗ đất trũng.
Một gốc Linh Thụ mọc ra từ khe đá, cũng không cao, thân cây cứng cáp, cành lá rậm rạp, nhìn rất giống cây mai. Có vài quả treo trên mấy nhánh cây, ẩn núp giữa những tán lá sum suê.
Những quả này, có to có nhỏ. Quả to thì to bằng nắm đấm của người trưởng thành. Quả nhỏ thì chỉ to bằng quả long nhãn.
Những quả nhỏ kia đều có màu xanh, rõ ràng là còn chưa chín.
Quả lớn nhất toàn thân đều có màu tím, bên ngoài còn có những vòng vân văn*. Vân văn có màu đỏ thẫm, làm cho người ta thấy vô cùng huyền bí.
*Vân văn: hoa văn hình mây
Linh quả tỏa ra mùi hương trái cây thơm mát, nồng đậm, tràn ngập toàn bộ sảnh đá
Cái này là Giang Vân Tử Quả đã chín!
Đặt tên cũng dựa theo màu sắc và vân văn này.
Loại quả này có thể tu phục căn cơ bị tổn thương của tu sĩ, với yêu thú mà nói, loại quả này càng là chí bảo.
Công dụng lớn nhất của nó, là có thể phụ trợ yêu thú luyện tinh huyết. Huyết mạch càng tinh thuần, tốc độ tu luyện của yêu thú sẽ càng nhanh.
Chính bởi nguyên nhân như thế, yêu tu Thiên Yêu Khâu mới vào nội điện tranh đoạt loại quả này.
Nhưng mà, Giáng Vân Tử Quả chỉ có tác dụng với yêu thú dưới Yêu Đan Kỳ, vả lại lớn rất chậm, mỗi lần Tử Vi Cung mở, cũng chỉ có một, hai quả chín.
Lần này, chỉ có một quả chín.
Giáng Vân Tử Quả chưa chín, nếu ăn vào cũng không có tác dụng gì, phung phí của trời.
Cuối cùng cũng có được Giáng Vân Tử Quả!
Từ khi lên Trúc Cơ đến nay, căn cơ bị hao tổn cũng đã gần trăm năm.
Tần Tang chịu đựng thân thể bị hao tổn, cố gắng đi được tới đây, may mắn là vận khí khá tốt, có được vài món dị bảo, bù đắp cho việc căn cơ bị hao tổn, thực lực hầu như không kém tu sĩ đồng cảnh giới một chút nào.
Sao hắn lại không muốn khôi phục nhanh một chút chứ?
Cuối cùng, ngày hôm nay cũng có được Giáng Vân Tử Quả, trong lòng Tần Tang không khỏi hơi kích động.
Tần Tang nắm chặt hai tay, gật đầu với Vân Du Tử, chuẩn bị phi thân tới ngắt Giáng Vân Tử Quả.
Đúng lúc này, đột nhiên phía sau vang lên giọng nói mỉa mai:
-Chỉ là hai tu sĩ loài người Giả Đan cảnh cũng dám mơ ước linh quả của tộc ta ư! Bổn vương rất tò mò, các ngươi biết vị trí của Giáng Vân Tử quả từ đâu đây?
Sắc mặt Tần Tang và Vân Du Tử đại biến, vội vã quay đầu lại.