Chương 856: Yêu Đan Trung Kỳ
Chương 856: Yêu Đan Trung Kỳ
Kim Điêu thu lại hai cánh, rất có thần khí, ánh mắt sắc bén hung mãnh, lông vũ toàn thân ánh lên màu vàng kim lóng lánh, giống như được trải một lớp vàng lên. Nhưng nó không giống như những Kim Điêu trưởng thành khác, sải cánh của nó có thể đạt đến vài chục trượng.
Khi nó sải cánh ra, thân hình không kém con người là mấy.
Có điều, khí tức con Kim Điêu này rất mạnh mẽ, hai mắt cũng linh động dị thường, ánh lên sự thông minh nhanh nhẹn, không phải là loại yêu thú thông thường có được.
Nó đứng thẳng trên tảng đá, tập trung nhìn vào khe núi trước mặt.
Chỉ chốc lát sau, đáy mắt Kim Điêu thoáng qua một nét khác thường, nó mở miệng phun ra một tia sấm sét.
Tiếng sấm vang vọng xung quanh dãy núi.
Đó chính là là một tia chớp, là yêu lực của Kim Điêu tích tụ phát ra, uy lực vô cùng đáng sợ và tốc độ cũng rất nhanh.
Nhưng không ngờ, khi tia chớp này phóng vào khe núi lại gặp phải trở ngại.
- Ầm!
Một trận Bát Quái Đồ hiện ra từ trong vụ nổ, đó là lực lượng của cổ cấm chế.
Tia chớp màu vàng đánh thẳng vào trung tâm Bát Quái Đồ, tất nhiên là nó có mạnh như thế nào cũng không thể làm cho khe núi bị dao động.
Sau một khắc, dị biến xảy ra!
Đột nhiên Bát Quái Đồ xoay tròn với một tốc độ khủng khiếp, ở chính giữa nó xuất hiện một luồng sáng màu vàng giống hệt tia chớp vừa nãy đánh thẳng về phía Kim Điêu.
Cổ cấm chế trả lại tia chớp màu vàng, nhưng là với uy lực mạnh gấp đôi vừa rồi!
Trong mắt Kim Điêu loé lên một tia khinh miệt, cánh chim nâng lên đập nát tia chớp kia, sau đó thân thể nó lắc một cái, phóng ra rất nhiều lông vũ như mũi tên nhọn hoắt.
Một thoáng sau, rất nhiều tia sáng màu vàng đã bao phủ quanh Bát Quái Đồ.
Chỉ nghe thấy “rắc rắc” một tiếng, Bát Quái Đồ đã bị nứt ra một khe hở nhỏ, sau một khắc, tia sáng màu vàng ngay lập tức xuyên qua khe hở đó.
Trong khe hở của Bát Quái Đồ vẫn còn áp lực mạnh mẽ, Kim Điêu bị chèn ép khiến cho gân cốt của nó đau nhức kịch liệt, nó vẫn liều mạng chống lại áp lực đó xông vào Bát Quái Đồ.
Không ngờ, nó vừa mới thoát được cái đầu ra khỏi cổ cấm chế, đột nhiên lại có một luồng sáng từ trên trời giáng xuống.
Luồng sáng này nhìn rất nhẹ nhàng, không có khí thế gì đáng sợ.
Chẳng biết tại sao, trong thâm tâm Kim Điêu lại cảm nhận được một loại khí tức khiến nó hoảng sợ.
Lúc này, nửa người Kim Điêu vẫn còn ở trong cổ cấm chế, nó không nghĩ rằng sẽ bị đánh lén ở chỗ này.
Kim Điêu sợ hãi kêu lên một tiếng, phản ứng vô cùng nhanh chóng, há miệng phun ra một tia chớp, cùng lúc đó thân thể nó giống như được giải thoát khỏi một loại phong ấn nào đó, đột nhiên trở nên to lớn.
Khung xương bị đè ép, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Ngay lúc thân thể Kim Điêu trở nên to lớn, phía cánh trái của nó lộ ra một vết thương, lại bị vỡ ra, máu tươi trào ra, mùi máu toả ra khắp xung quanh.
Đây là vết thương từ lúc trước, bị lực lượng của cổ cấm chế tác động vào lại bị vỡ ra một lần nữa.
Tổn thương trên người nó là do mảnh vụn lúc ở Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận gây nên, hết sức nghiêm trọng suýt chút nữa khiến nó đi đời. Nó ăn rất nhiều linh đan nhưng cũng không có tác dụng, cuối cùng nó phải nhờ Yêu Vương ra tay thì tình trạng mới có thể trở nên tốt đẹp, bây giờ vết thương lại trở nên trầm trọng hơn.
Kim Điêu tức giận kêu lớn một tiếng.
Nó mặc kệ vết thương đang bị nứt ra, sải rộng hai cánh, dùng lực lượng trên thân thể to lớn đẩy mạnh ra khe hở ở cổ cấm chế.
Trong nháy mắt, Kim Điêu lập tức thoát khỏi cổ cấm chế.
Lúc này, bạch quang đã gần trong gang tấc.
Yêu lực của nó, không có tác dụng với bạch quang.
Bây giờ Kim Điêu đã thấy, hai bóng người trên đỉnh núi phía trước, đều đeo mặt nạ, hơi thở rõ ràng đều là của nhân loại, hơn nữa, tu vi đều rất thấp.
Trước mặt một trong hai người có một viên bảo châu màu trằng trôi lơ lửng.
Nhìn thấy hạt châu này, cảm giác làm người ta lo lắng càng rõ ràng hơn.
Trong lòng Kim Điêu sợ hãi, không dám cứng rắn chống đỡ, vội vã vẫy cánh, trốn sang bên phải.
Đúng lúc này, khóe mắt nó đột nhiên liếc qua. Không biết từ lúc nào, phía bên phải đã xuất hiện một bóng đen, mặt mũi dữ tợn, giống như ác quỷ, dùng tốc độ kinh người bổ nhào về phía trước.
-Phi Thiên Dạ Xoa!
Kim Điêu sợ hãi kêu một tiếng, từng cái lông vũ trong nháy mắt dựng đứng lên.
Lấy tu vi vốn có của nó, nếu chỉ là một cái Phi Thiên Dạ Xoa, tất nhiên sẽ không sợ.
Những lần này, thứ nhất, nó lại đang bị thương, thứ hai, bạch quang thần bí ở trên đỉnh đầu sắp rơi xuống. Tình trạng khốn đốn như vậy, lại xuất hiện thêm Phi Thiên Dạ Xoa, thật sự là quá chí mạng mà.
Kim Điêu quyết định thật nhanh. Lập tức đổi hướng, chạy trốn sang phía bên trái của mình.
Không ngờ, lúc Kim Điêu thấy sắp tránh được bạch quang, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không bình thường, cúi đầu nhìn qua. Vậy mà trên mặt đất lại xuất hiện vô số dây leo.
-Soàn soạt, soàn soạt…
Những dây leo này lấy tốc độ kinh người bay vút lên không trung, không đợi Kim Điêu phản kích đã bện lại cực kỳ chặt chẽ, hình thành một lồng giam.
-Oành!
Một tiếng nổ mạnh từ lồng giam vang lên, phồng lên một cái, có vài dây leo bị làm đứt.
Cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn lồng giam không thể vây giữ Kim Điêu được.
Nhưng ngay sau đó, bạch quang chợt rơi xuống, hợp lại với lồng giam. Lập tức, bên trong trở lên cực kỳ yên tĩnh. Dây leo mang lồng giam nhanh chóng thu lại, cuối cùng biến mất trong một khu rừng rậm rạp.
Hai bóng người xuất hiện ở bìa rừng, đứng ở bên ngoài.
Vân Du Tử nhìn rừng rậm tĩnh lặng, mỉm cười nói:
-Cấm chế cổ trong rừng đúng là không đơn giản chút nào. Tầng tầng lớp lớp nguy cơ đều không đủ. Trong thời gian ngắn, Kim Điêu không thể trốn thoát, cứ để nó từ từ phá giải cấm chế thôi. Chúng ta đi!
-Tiền bối không chỉ có thể phá giải cấm chế cổ, còn có thể lấy cho mình dùng, vãn bối bội phục!
Tần Tang đứng ngoài xem toàn bộ trận chiến này, bội phục Vân Du Tử sát đất.