Chương 866: Mạnh Như Vậy
Chương 866: Mạnh Như Vậy
Nhưng mà, linh dược mặc dù chưa thành thục, nhưng cũng là một bảo vật, cùng lắm là chờ thêm mấy trăm năm, có thể cho tông môn thêm một cao thủ Nguyên Anh.
Sau khi Nguyên Chiếu tổ sư chết ngoài ý muốn, Khôi Âm lão tổ cũng từng có ý muốn đoạt, nhưng về sau Vô Cực Môn, một trong bát tông chính đạo có lời, mà bản thân Nguyên Chiếu Môn cũng không thể khinh thường, mới quyết định từ bỏ.
Chính hắn cũng không dùng được, mấy trăm năm sau là hóa thành tro bụi.
Huống hồ, Cửu Huyễn Thiên Lan cũng không chắc chắn mười phần có thể giúp người ta kết anh, không cần thiết trở mặt với Vô Cực Môn.
Thọ nguyên của Dịch Thiên Niết sắp tận, nửa chân bước vào quan tài, vì kết anh nên điên cuồng, không tiếc làm liên lụy cả tông môn.
Cho nên, khi biết được tin tức về Tam Quang Ngọc Dịch, hắn lập tức bắt tay chuẩn bị.
Không chỉ có nghĩ tất cả biện pháp tìm kiếm nhược điểm đại trận hộ sơn của Nguyên Chiếu Môn, mà còn tu trì bí thuật quỷ đạo mà Khôi Âm lão tổ lưu lại, để tránh không tìm thấy linh dược kéo dài tuổi thọ, thọ nguyên không chống đỡ được đến khi Tử Vi Cung mở ra, chuyển sang tu quỷ đạo.
Độ Ách Đan, độ nguy nan khi phá cảnh.
Không chỉ tu sĩ mới có thể dùng, mà yêu tu hóa hình, quỷ tu tiến cấp, linh trùng lột xác, đều có hiệu quả phụ trợ như nhau.
Cho nên, thực ra Dịch Thiên Niết biết rất ít về Tam Quang Ngọc Dịch, đều là từ quyển cổ giản cũ nát của Khôi Âm lão tổ lưu lại kia, cũng không chắc Tam Quang Ngọc Dịch có thể chữa trị cho Tần Tang hay không.
Chỉ nghe Vân Du Tử nói chắc như đinh đóng cột, tựa hồ rất hiểu về Huyền Phố Cung, Tụ Thần Bát và Tam Quan Ngọc Dịch như vậy, còn biết nhiều hơn cả hắn.
Dịch Thiên Niết cực kỳ ngạc nhiên, hắn biết rõ, lần uy hiếp này rất có thể không thành công, mà Tần Tang đã kết ngoại đan, thực lực cũng không thấp hơn Phi Thiên Dạ Xoa, hơn nữa còn có pháp bảo trong tay, muốn giết cũng không được.
Cho nên, Dịch Thiên Niết bắt đầu có ý muốn lui, nhưng hắn cực kỳ tàn nhẫn, muốn hủy đi Giáng Vân Tử Quả, để cho sau này Tần Tang không chiếm được nó.
-Ù ù!
Thi khí nhanh chóng cuốn về phía Giáng Vân Tử Quả Thụ.
Lúc thấy gốc linh dược trân quý sắp bị thi khí nuốt chửng, bị hủy trong tay ma đầu.
Bống nhiên, từ gốc Giáng Vân Tử Quả Thụ hiện ra một tia sáng trắng. Đám bạch quang này có cùng nguồn gốc với bạch quang mà Vân Du Tử dẫn ra, đều tới từ Huyết Cấm Yêu Vương.
-Phù phù!
Bạch quang nhanh chóng bảo phủ toàn thân Giáng Vân Tử Quả Thụ, dễ dàng loại bỏ thi khí.
Vốn năm đó, vị Yêu Vương phát hiện Giáng Vân Tử Quả Thụ lưu lại Huyết Cấm Yêu Vương, là vì muốn để lại ân huệ cho hậu bối.
Một là che giấu khí tức của Giáng Vân Tử Quả, che giấu bảo vật, tránh bị tu sĩ nhân loại phát hiện.
Thứ hai là bảo vệ Giáng Vân Tử Quả Thị, tránh lúc những hậu bối kia tranh đoạt Giáng Vân Tử Quả, ra tay không biết nặng nhẹ, hủy đi bảo địa và linh thụ ở đây.
Dịch Thiên Niết muốn hủy đi Giáng Vân Tử Quả Thụ, tất nhiên là gợi ra phản ứng của Huyết Cấm Yêu Vương.
Nhưng mà, ý định của Yêu Vương là bảo vệ linh thụ, không phải là đả thương người, sau khi Huyết Cấm Yêu Vương được kích phát, cũng không tấn công lại Dịch Thiên Niết.
Dịch Thiên Niết thất thủ một lần, thấy bạch quang không tấn công mình, cũng đoán ra vài phần lý do, hiện tại dứt khoát thu hổi thi khí, duỗi tay nắm lấy Giáng Vân Tử Quả.
Lần này, Huyết Cấm Yêu Vương không cản nữa.
Nhưng không ngờ, lúc ngón tay sắp chạm vào Giáng Vân Tử Quả, ngay trước linh quả bỗng hiện ra bóng dáng bảo châu mờ mờ, hẳn là Vô Hạ Châu!
-Ầm!
Bất chợt bảo châu sáng lên, vầng sáng bắn ra bốn phía, xuất hiện một nguồn sức mạnh lớn, ngăn cản bàn tay Dịch Thiên Niết, cuối cùng lại đánh văng vầng sáng của Huyết Cấm, cuốn theo Giáng Vân Tử Quả, nhanh chóng lùi lại.
Dịch Thiên Niết đặc biệt kinh sợ, quay đầu nhìn, rõ ràng Vân Tử vẫn còn trốn ở nơi hẻo lánh, trước mặt hắn cũng có một viên Vô Hạ Châu bay lơ lửng, bây giờ đang từ từ biến mất.
Vân Du Tử lấy cơ thể suy yếu, âm thầm đưa Vô Hạ Châu đến bên người Dịch Thiên Niết, Dịch Thiên Niết lại không phát hiện bất cứ điều gì khác thường!
Lúc này, Tần Tang đã hành động, xông về phía trước.
Thấy cảnh này, Tần Tang hơi bất ngờ. Hắn không nghĩ tới, Vân Du Tử còn thừa sức trộm đi Giáng Vân Tử Quả, vốn dĩ hắn đã quyết định từ bỏ.
Bây giờ xem ra, trước đó Vân Du Tử nói Tam Quang Ngọc Dịch có thể trị hết ám thương của mình, chỉ e đó chỉ là đánh lừa mà thôi.
Dăm ba câu đã có thể làm cho Dịch Thiên Niết không thể tiến, cũng chẳng thế lùi.
Trong lòng thầm sửng sốt, thấy Vô Hạ Châu làm quá nhiều điều thần kỳ, Tần Tang đã hơi choáng rồi.
Hắn lạnh lùng nhìn Dịch Thiên Niết, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh, tựa như đang nhìn một người chết.
Dịch Thiên Niết biết quá nhiều bí mật, lại hận chính mình tận xương, không thể nào lưu lại!
-Xoạt!
Thập Phương Diêm La Phiên vững vàng dựng đứng trước mặt Tần Tang, không ngừng dẫn khí, đứng cùng một chỗ với Cửu U Ma Hỏa, không kiêng nể gì mà phô bày.
-Xì xì!
Nước trong hồ sôi lên, nháy mắt, nước hồ đã cạn khô.
Trong sảnh đá hừng hừng những cơn sóng lửa trung trùng điệp điệp, tầng tầng lớp lớp mà nhào tới Dịch Thiên Niết.
Dịch Thiên Niết lại thất thủ lần nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Hạ Châu cuốn theo Giáng Vân Tử Quả chạy thục mạng, tức giận mắng một tiếng, cũng không dám tiếp tục đuổi theo.
Hắn sợ bị Tần Tang dây dưa, giữ chân lại, kéo dài thời gian, đợi đến khi Vân Du Tử khôi phục, lại khơi ra Huyết Cấm Yêu Vương, dùng cách tương tự với con báo kia, đối phó với hắn.
Dịch Thiên Niết nhìn cái biển lửa ngập trời kia. Hắn rất quen thuộc với Thập Phương Diêm La phiên, dễ dàng tìm được điểm yếu trong biển lửa, lách mình lao qua.
-Bịch!
Sau một khắc, không ngờ Dịch Thiên Niết lại bị bắn ngược trở lại, dáng vẻ chật vật.
Sau đó, từ trong biên lửa truyền đến tiếng hổn hển gào thét của Dịch Thiên Niết:
-Thi Đan của ngươi sao có thể mạnh như vậy!