Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 87 - Chương 87: Ngũ Hành Linh Căn

Chương 87: Ngũ Hành Linh Căn Chương 87: Ngũ Hành Linh Căn

Trời tờ mờ sáng, Tần Tang dừng việc tu luyện, bước ra khỏi cửa.

Nghe chủ quán kia nói, bình thường phường U Sơn không có nhiều người như vậy, chỉ có ở ngày giữa tháng của tháng thứ hai mỗi 3 tháng, tất cả tu tiên giả ở phụ cận U Sơn mới có thể không hẹn mà đến, theo như nhu cầu.

Mấy ngày này là thời điểm tốt nhất để thu thập tin tức .

Tần Tang thực ra rất muốn kết giao một vài vị bằng hữu, nhưng khó ở chỗ, mỗi một vị tu tiên giả đều phi thường thận trọng, mỗi lần Tần Tang tiến tới lôi kéo làm quen, đều không ngoại lệ sẽ bị đối phương dò xét cảnh giác, giống như Tần Tang đang có mưu đồ gì đó vậy, sau đó sẽ thể hiện ra thái độ tránh hắn như tránh tà.

Những người như hai huynh đệ Đàm thị có lẽ chỉ là trường hợp hy hữu.

Lại nghĩ tới những vị tộc nhân Tống gia trên tộc phổ có người chết vì lý do ngoài ý muốn, có người chết vì bị kẻ thù ám hại vân vân, Tần Tang cũng nhanh chóng tự hiểu được.

Tần Tang thầm nghĩ, muốn dò xét tin tức như khi hắn ở Tam Vu thành, thì phải tìm nơi có nhiều người,sau đó kết giao với một vài người.

Những nơi như Tiên Mính Lâu, Hoan Hỉ Phường chắc chắn là những nơi tốt nhất, nhưng nếu hắn muốn đi vào thì lại phải tốn linh thạch.

Tần Tang cắn răng chịu đựng, đi vào Thanh Thạch phố, đột nhiên hắn chú ý tới sâu trong Thanh Thạch phố có một chỗ khá đông người, rất là náo nhiệt, đột nhiên nhớ tới hiện tại không phải là giữa tháng rồi sao.

Xem ra, Thần Khí Các sắp mở cửa rồi, quả nhiên là một cảnh tưởng náo nhiệt, những tu tiên giả tâm cao khí ngạo này đều phải đứng xếp hàng chen vào Thần Khí Các.

Tần Tang không có tiền mua, nhưng cũng muốn tăng thêm kiến thức, nên cũng đi đến Thần Khí Các.

Đại sảnh của Thần Khí Các rất là rộng lớn, trên kệ hàng bày biện từng kiện pháp khí,tương đối giống cửa hàng ở trần gian, rất nhiều tu sĩ chen chúc tại xung quanh một kệ hàng, tự mình đi chọn lựa, bên cạnh kệ hàng cũng không có nữ tử .

Tần Tang lén sử dụng Vọng Khí thuật xem xét xung quanh, đã thấy một vị lão giả hắc y đứng chắp tay ở lối ra vào của Thần Khí các, dáng đứng sừng sững như núi cao, thần sắc lạnh nhạt quan sát bên trong Thần Khí các, linh lực toàn thân nồng đậm đến kinh người,rất có thể là tu sĩ Trúc Cơ kỳ!

Khó trách Thần Khí các không sợ phường đạo chích đến trộm cắp cướp giật.

Tần Tang hoảng sợ trong lòng, thần sắc trở nên cung kính, không ngờ lúc hắn muốn nhấc chân tiến vào, đột nhiên lão giả áo đen bị đưa tay ngăn lại.

Nãy giờ nhiều người đi vào như vậy, còn chưa thấy ai bị ngăn lại bao giờ, Tần Tang thấy lão giả áo đen đang nhìn mình đăm đăm, trong lòng thấp thỏm, nói:

-Vãn bối Tần Tang xin ra mắt tiền bối.

-Ngươi có phải tán tu hay không? Năm nay bao nhiêu tuổi?

Lão giả áo đen đột nhiên mở miệng.

Tần Tang nao nao, nói:

-Hồi bẩm tiền bối, vãn bối là tán tu, năm nay hai mươi hai tuổi.

-Hai mươi hai tuổi. . . Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, cũng được. . . Hà? Công pháp tu luyện vậy mà lại là U Minh Kinh, ngươi đi theo ta. . .

Lão giả áo đen nhẹ gật đầu, quay người đi về phía trong căn phòng bên trong Thần Khí các.

Tần Tang kinh hãi khi bị người khác nhìn một phát nhìn thấu nội tình , đồng thời cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Nhưng dù gì lão giả áo đen là Trúc Cơ kỳ tu sĩ, người ta muốn giết mình cũng chỉ như giết một con kiến mà thôi, Tần Tang chỉ có thể cẩn thận đi theo lão giả, cẩn thận từng li từng tí hỏi:

-Tiền bối, vãn bối lần đầu tiên tới Thần Khí Các, không biết tiền bối gọi vãn bối lại khống biết muốn phân phó chuyện gì?

Vẻ mặt Lão giả áo đen lộ ra sự kỳ quái nhìn xem Tần Tang:

-Ngươi mang theo tín vật mà tới, còn sợ lão phu hại ngươi hay sao? Đem tín vật cho ta, còn ngươi đi vào đi .

Tín vật?

Tần Tang nghĩ đến cái khay ngọc kia, vội vàng lấy ra, giao cho lão giả áo đen, trong lòng cảm kỳ quái, không biết tín vật này có tác dụng gì, nhưng hắn nhìn ra được đây không phải chuyện xấu, vạn nhất thật sự là nội bộ đấu giá hội , cùng lắm hắn không ra giá, nhưng hắn vẫn có thể ngồi ngắm cảnh mà, dù sao cơ hội này cũng khó mà có được.

Trong lúc nói chuyên, lão giả áo đen liền đẩy ra cửa lớn của nội thất, Tần Tang nhìn thấy tình cảnh bên trong, cảm thấy hơi sững sờ.

Trong gian phòng có bày 1 cái bàn, có một thiếu niên sắc mặt trắng bệch, trên người khoác áo lông gấm đang vuốt ve một con huyết sắc tiểu xà, lười biếng tựa vào cái bàn phía sau, tu vi vậy mà đạt đến Luyện Khí cảnh bát trọng.

Bên trong còn đặt một vài cái bồ đoàn, có năm người đang ngồi xếp bằng trên đó, tuổi tác tương tự với Tần Tang, tu vi đều đạt đến Luyện Khí kỳ tứ trọng và ngũ trọng, trong năm người có hai người là huynh đệ Đàm thị mà hắn đã gặp hôm trước.

Hành động mở cửa của lão giả đã làm mọi người ở trong gian phòng cảm thấy giật mình.

Vị thiếu niên mặc áo lông gấm vội vàng thu hồi vể lười nhác, đứng lên cung kính nói:

-Việt sư thúc.

Sau đó hắn lại nhìn Tần Tang một cái rồi cười, nói:

-Việt sư thúc vậy mà lại dẫn thêm một vị sư đệ đến đây, xem ra thu hoạch lần này có vẻ lớn hơn trước đây rồi.

Mọi người ở trong phòng đều đang len lét dò xét Tần Tang, Cặp huynh đệ Đàm thị hiển nhiên cũng nhận ra hắn, Đàm Hào há hốc mồm vì ngạc nhiên thì bị Đàm Kiệt âm thầm cản lại.

Cảm thấy bọn họ không muốn tỏ ra quen biết với mình nên Tần Tang cũng nhịn không chào hỏi với họ.

Không ngờ, cử chỉ của hai huynh đệ Đàm thị tuy nhỏ, nhưng vẫn không thể giấu diếm được tai mắt của lão giả áo đen.

-Ngươi quen biết với bọn hắn à?

Lão giả áo đen quay đầu, híp mắt nhìn Tần Tang.

Tần Tang không dám giấu diếm, đem sự tình trước đó tóm tắt lại một lần cho lão giả nghe.
Bình Luận (0)
Comment